Bàn tay của Âu Dương Tư Duệ nhẹ nhàng mơn trớn trên từng tấc da tấc thịt của Vũ Minh Nguyệt, sự mềm mại thanh thoát này khiến anh như bị hãm sâu. Anh hôn lên cổ cô, đánh dấu một vết màu đỏ ửng, rồi lại từ từ trượt xuống thấp, mỗi một nơi lướt qua đều để lại dấu ấn của riêng anh.
Âu Dương Tư Duệ muốn đóng dấu chủ quyền, muốn cô trở thành người phụ nữ của riêng một mình anh, muốn đem cô giấu thật sâu ở trong trái tim mình.
"Ah...Tư Duệ...ưm..." Vũ Minh Nguyệt bị anh kích thích, cơ thể cô không ngừng cong cớn, phát ra những âm thanh nỉ non.
"Minh Nguyệt, mùi hương trên người em thật thơm!" Âu Dương Tư Duệ trầm ấm giọng nói, trên trán anh hiện tại lấm tấm vài giọt mồ hôi, dù cho máy lạnh trong phòng vẫn đang hoạt động.
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới cảm thấy ngại ngùng, hai bên gò má cô ửng hồng, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Đúng lúc này, bàn tay của anh đã di chuyển đến bụng dưới của cô, đầu óc cô bắt đầu cảm thấy tê rần.
Âu Dương Tư Duệ ánh mắt đờ đẫn, anh nhẹ nhàng khuấy đảo bên dưới nơi tư mật của Vũ Minh Nguyệt, một thứ nước gì đó nóng ấm chảy ra và dính vào những đầu ngón tay thon dài của anh.
"Ah...Tư Duệ...chỗ đó...không được đâu...ah..." Vũ Minh Nguyệt xấu hổ đưa tay che mặt, tâm trạng cô bây giờ rối bời, rõ ràng ban nãy còn muốn cùng anh làm đến cùng, bây giờ có chút sợ rồi.
Nhưng đây đã là thời điểm cao trào, Âu Dương Tư Duệ làm sao có thể dừng lại nổi đây, dục vọng của anh hiện tại đã chạm đến đỉnh mất rồi. Anh giơ tay kéo lấy bàn tay che mặt của Vũ Minh Nguyệt xuống, dịu dàng xoa xoa mặt cô, giống như là để trấn an.
"Minh Nguyệt, anh hình như không chịu nổi nữa rồi!" Anh khẽ lên tiếng, những ngón tay ở bên dưới lại hoạt động nhanh hơn.
Chỉ thấy chân mày của Vũ Minh Nguyệt nhíu chặt lại, cô bị kích thích mà kêu lên. "Ah...ah...em sắp ra rồi, không chịu nổi nữa...ah"
Bàn tay của Âu Dương Tư Duệ phút chốc ướt đẫm, còn Vũ Minh Nguyệt lại lấy tay che mặt mà thở dốc. Cô không biết vừa rồi mình làm gì nữa, cô cứ thế mà ra trước mặt anh, lần đầu tiên nên cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Âu Dương Tư Duệ tiếp tục dùng tay dạng chân Vũ Minh Nguyệt ra, vật nhỏ cứng cáp nhanh chóng đến gần nơi thầm kín của cô. "Anh sẽ nhẹ nhàng thôi, nếu cảm thấy đau thì em hãy nói nhé!" Trước khi làm còn không quên dặn dò cô.
Vũ Minh Nguyệt mặc dù không dám nhìn anh, nhưng cô cũng không từ chối, mà nhẹ nhàng gật đầu. "Ừm, anh làm chậm một chút!"
Ngay lúc Âu Dương Tư Duệ chuẩn bị hành động, thì ở bên này điện thoại của anh bất ngờ reo lên. "Reng, reng!"
Âm thanh khiến cả hai giật mình mở to mắt nhìn nhau, cơ thể như đang hóa đá vậy, giống như họ đang làm chuyện phạm pháp thì bị người ta bắt gặp được.
"Em nghĩ là không cần nghe đâu nhỉ?" Vũ Minh Nguyệt bẽn lẽn nói.
"Bây giờ cũng khuya rồi, chắc là có chuyện gì quan trọng nên mới gọi đến, anh vẫn là bắt máy trước đã!" Âu Dương Tư Duệ suy nghĩ vài giây liền quyết định bắt máy.
Anh ngồi bật dậy, lấy chăn ở bên che lại cho Vũ Minh Nguyệt, sau đó chỉnh trang lại quần áo một chút, rồi mới cầm điện thoại bắt máy.
"Ninh Tâm, em làm sao vậy, giờ này sao vẫn còn chưa đi ngủ?"
"Anh hai, người đó lại đến rồi, anh ta cứ đứng ngây ngốc bên ngoài không chịu đi!" Đầu dây bên kia, Âu Dương Ninh Tâm có phần mệt mỏi nói.
"Anh gọi vệ sĩ đến, em không cần bận tâm đâu, mau đi ngủ đi!" Âu Dương Tư Duệ nghe đến đây sắc mặt tối sầm xuống, anh lạnh giọng nói.
"Anh ta hình như say rồi, đêm nay có thể để anh ấy vào nhà được không?" Âu Dương Ninh Tâm ngượng ngùng nói. "Tâm Như cũng gần ba tuổi rồi, con bé cứ hỏi em về ba suốt!"
Âu Dương Tư Duệ cảm thấy đau đầu, anh đưa tay lên day day trán, trong lòng vô cùng hối hận về quyết định ba năm trước.
Vào cái ngày mùa xuân ba năm trước, Âu Dương Ninh Tâm bướng bĩnh muốn ra ngoài tự lập một mình. Kết quả vỏn vẹn hơn nửa năm, em gái anh trở về nhà với cái bụng bầu hai tháng tuổi.
Âu Dương Tư Duệ vì việc này mà tự trách, đáng ra ngay từ lúc đầu anh không nên để em gái một mình ở bên ngoài, thì cái tên khốn kia sẽ không lừa cô đến mang thai thế này. Dĩ nhiên anh đã tìm và đập cho tên đàn ông kia một trận, nhưng nghĩ đến chuyện hắn làm với Ninh Tâm lại khiến anh vô cùng giận dữ.
"Anh!" Âu Dương Ninh Tâm ở bên kia thấy anh không trả lời, cô nhỏ giọng gọi.
"Được rồi, nói quản gia cho hắn vào đi nhưng phải có vệ sĩ ở bên cạnh em, như vậy anh mới yên tâm!" Âu Dương Tư Duệ biết nếu anh không đồng ý thì em gái sẽ không chịu đi ngủ, anh đành miễn cưỡng thôi.
"Cảm ơn anh, vậy anh ngủ ngon nha, tạm biệt!" Nghe đến đây Âu Dương Ninh Tâm mới cảm thấy nhẹ lòng, cô vui vẻ đáp.
"..."
Cuộc gọi kết thúc, Âu Dương Tư Duệ lại lâm vào trầm tư, anh tựa vào ban công nhìn xa xăm.
Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy anh đang buồn bã, cô liền túm lấy chăn quấn xung quanh người, rồi mới cẩn thận từng bước chạy đến bên anh. "Làm sao vậy, người kia lại đến tìm Ninh Tâm rồi à?"
Vũ Minh Nguyệt cũng biết chuyện này, mà cũng chỉ có chuyện này mới khiến cho anh trở nên trầm ngâm như thế.
"Ừm, thật lì lợm!" Âu Dương Tư Duệ mệt mỏi đáp. "Là anh sai rồi, anh đã hủy đi tương lai tốt đẹp của Ninh Tâm, khiến con bé phải chịu đựng lời đàm tiếu của người ngoài!"
"Tư Duệ, em nghĩ người đó cũng không đến nỗi nào đâu, hay là anh chấp nhận đi, em thấy cậu ấy cũng thật lòng với Ninh Tâm đó chứ!" Vũ Minh Nguyệt nói thêm vào, vì cô biết Âu Dương Ninh Tâm thật ra cũng rất yêu người kia, chỉ là cô ấy đã bị anh trai ngăn cản mà thôi.
Tình yêu của Âu Dương Ninh Tâm xuất phát từ tuổi trẻ bồng bột, mà cô yêu người kia cũng là thật lòng, mặc dù ban đầu là cô bị hắn ta lừa gạt để lên giường.
Thật ra khi biết cô ấy mang thai, người kia cũng có đến nhà để hỏi cưới, nhưng lần nào cũng bị Âu Dương Tư Duệ đập cho một trận thừa sống thiếu chết. Đến bây giờ đứa bé đã gần ba tuổi, mà anh vẫn không chấp nhận, vì cho rằng loại người thừa nước đục thả câu như vậy không xứng đáng với em gái anh.
"Không nói nữa, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, em phải đi ngủ thôi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm đó!" Âu Dương Tư Duệ cố tình lảng tránh sang chủ đề khác.
"À mà trước đó vào nhà tắm một chút đã!"
Trận mây mưa của hai người cứ thế mà kết thúc nhạt nhẽo như vậy, tâm trạng xuống dốc khiến cả hai đều mất hứng.
...
Sáng hôm sau, Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Tư Duệ đã dậy rất sớm, hai người chuẩn bị thay quần áo để cùng đi ra ngoài, mục đích là thử xem chiếc xe Angel của anh như thế nào.
Vì mọi người đều đã biết mối quan hệ của cả hai, cho nên họ không cần giấu giếm nữa, mọi lúc đều có thể đi cùng nhau mà không sợ gì cả.
"Em muốn ăn gì đây, anh đưa em đi ăn sáng trước đã, sau đó chúng ta mới đến trường đua để thử xe!" Âu Dương Tư Duệ đứng trước gương chỉnh lại mái tóc, anh hỏi.
"Hôm nay em không có khẩu vị mấy, tùy anh chọn đi, em bây giờ chỉ muốn mau chóng được gặp Angel của em thôi!" Vũ Minh Nguyệt đôi mắt mong chờ đáp.