Đêm xuống, Vũ Minh Nguyệt cùng Âu Dương Tư Duệ ngồi quây quần bên một đống lửa lớn để sưởi ấm. Lúc chiều hai người đùa có hơi quá trớn, nước bắn lên là ướt quần áo nên giờ thấy lạnh cóng cả tay chân.
"Em uống chút trà gừng đi, nó giúp em làm ấm cơ thể!" Âu Dương Tư Duệ đưa cho cô một tách trà ấm, đây cũng là thức uống khoái khẩu của anh.
Vũ Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp giống như lan tỏa khắp cơ thể, khiến cái lạnh bên ngoài cũng đỡ đi rất nhiều. Cô ngồi co ro trên ghế, trên người quấn một tấm chăn mỏng ủ ấm, gương mặt tràn ngập hạnh phúc thưởng thức trà ngon.
Trên bầu trời tối đen như mực, lại lấp lánh những vì sao nhỏ toả sáng tựa như viên đá quý xinh đẹp.
Vũ Minh Nguyệt lúc này ngẩng đầu nhìn lên cao, cô mỉm cười, giọng nói đầy kiên định lên tiếng. "Sau này em nhất định sẽ tỏa sáng trên sân khấu, phải rực rỡ như những ngôi sao xinh đẹp này!"
Âu Dương Tư Duệ âu yếm nhìn cô. "Không, em sẽ tỏa sáng hơn những ngôi sao này, anh biết em sẽ làm được!"
Đột nhiên trên trời lại xuất hiện một ngôi sao băng, nó sáng rực rồi vụt qua trước mặt Vũ Minh Nguyệt. "Tư Duệ, anh nhìn kìa, là sao băng đó!" Cô phấn khích kêu lên.
Không để cho anh kịp phản ứng, cô liền chắp hai tay lại, đôi mắt mắt nghiền thầm cầu nguyện. Mỗi một điều ước cô rất thành tâm, hy vọng ngôi sao may mắn này có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng.
Âu Dương Tư Duệ nhìn dáng vẻ ngây ngô của Vũ Minh Nguyệt liền bật cười, anh ở đây còn đáng tin hơn là ngôi sao vô tri vô giác kia. Chỉ cần là những thứ cô muốn, anh sẽ bằng mọi giá thực hiện cho cô.
Âu Dương Tư Duệ. "Em đã ước cái gì vậy?"
Vũ Minh Nguyệt nháy mắt với anh, cô đáp. "Điều ước nói ra sẽ không linh đâu, là bí mật đó!"
"Thay vì cầu nguyện với cái thứ không đáng tin kia, thì em nói với anh cũng được mà!" Anh nghiêng đầu nói.
"Không muốn, đây là bí mật!" Vũ Minh Nguyệt kiên định lắc đầu, cô sẽ không nói cho anh biết đâu.
"Ồ, vậy anh không ép buộc em nữa! Cũng trễ lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi!" Âu Dương Tư Duệ chịu thua, anh nói rồi liền đứng dậy đi vào trong lều sửa soạn lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bẫy Tình
3. [Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Vũ Minh Nguyệt cũng nhanh chân đi theo sau anh, cô mệt mỏi nằm xuống, tay vẫn giữ chặt lấy chăn ấm không buông.
Âu Dương Tư Duệ ở bên này kéo khoá lều lại, sau đó anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, hai người lúc này mặt đối mặt với nhau. Ở tình cảnh này thì một người đàn ông như anh giống như đang trải qua cực hình vậy, nhưng vì lời hứa với người lớn anh phải giữ bình tĩnh.
"Tư Duệ, ôm em đi!" Vũ Minh Nguyệt cảm thấy có chút trống trải, cô đưa tay lại gần ôm lấy eo anh.
Âu Dương Tư Duệ hít một ngụm không khí lạnh, anh dịu dàng ôm cô vào lòng vỗ về, mặc kệ những thứ nhục dục xấu xa ở trong lòng, với anh như thế này là quá đủ rồi.
"Ngủ ngon!" Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô chúc ngủ ngon, vẫn là nghi thức quen thuộc mỗi khi hai người ngủ cùng nhau.
...
Sau khi trở về từ buổi dã ngoại, Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Tư Thần đều lao vào công việc không ngừng nghỉ. Cả hai đều có mục tiêu cần đạt được, mà quan trọng nhất vẫn là phải cố gắng thành công để bên cạnh đối phương.1
Cùng lúc này ở thành phố Nam Vương, Vũ Minh Nhật sau nhiều lần tìm kiếm cũng đã tìm thấy tung tích của Tô Đàm Vân.
Cô ta lẫn trốn khá là kĩ, còn thay đổi tên họ và thân phận, cho nên dù Lục gia có mạng lưới thông tin tốt thì cũng cần thời gian để điều tra. Rất nhanh thông tin của Tô Đàm Vân đã được in đầy đủ để trên bàn làm việc Vũ Minh Nhật, mọi thứ đều rõ ràng không sót chỗ nào.
"Thiếu gia, thông tin cũng đã tìm được rồi thì tiếp theo nên làm gì đây?" Trợ lý của anh đứng bên cạnh nói, người này là Châu Hạo Dân, là đứa trẻ mà trước đây ba Lục Thần Vũ đã nhận nuôi.
Châu Hạo Dân từ lúc ấy đã nỗ lực hết sức mình, hắn cố gắng trở thành cánh tay đắc lực của Lục gia, nhằm trả ơn cưu mang ngày trước.
"Anh làm đến đây là được rồi, có gì cần thì tôi sẽ nói với anh!" Vũ Minh Nhật tiện tay lật vài trang xem thử.
Anh cũng không quá quan tâm về người phụ nữ này, dù rằng cô ta có cùng khuôn mặt với bạn gái anh. Nếu không phải Lam Tiểu Nhã nhờ anh, thì còn lâu anh mới làm việc này.
Vũ Minh Nhật đứng lên cầm lấy áo khoác, anh là muốn đi tìm Lam Tiểu Nhã thông báo cho cô biết. "Hạo Dân, hôm nay anh về sớm đi, giờ tôi phải ra ngoài!"
"Vâng, tôi biết rồi!"
"..."
Vũ Minh Nhật nói xong liền đi thẳng ra cửa, anh nhanh chóng lên xe rồi khởi động rời khỏi nhà. Nhìn tập tài liệu nằm bên ghế phụ anh có chút tò mò, không biết người đã tìm ra rồi thì cô bạn gái nhỏ của anh sẽ làm gì tiếp đây.
Lam Tiểu Nhã hôm nay không có ở nhà, cô đang ở thư viện đọc sách, tìm tư liệu cho đề án sắp tới của mình. Dù bận rộn là thế, nhưng khi nghe nói Vũ Minh Nhật đến tìm mình cô liền bỏ hết bận rộn mà gặp anh.
Xe của Vũ Minh Nhật dừng lại trước một quán cà phê đối diện trường học, Lam Tiểu Nhã vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy đến. Cô vội đến nỗi suýt thì bị xe hơi đang lưu thông trên đường tông trúng, may mắn là tài xế đã kịp xử lý.
"Kétttt." Tiếng xe thắng gấp đến chói cả tai, tài xế tức giận kéo kính xuống mắng người. "Bị điên hay sao vậy? Muốn chết thì về nhà mà chết, đừng ra ngoài làm ảnh hưởng người khác!"
Lam Tiểu Nhã hoảng hốt không biết nói gì, chân tay cô còn đang lạnh toát cả ra, môi mấp máy tỏ ra sợ hãi. Cơ thể cô như một tảng đá cứng đờ, tuyệt nhiên không thể động đậy.
Lúc này Vũ Minh Nhật đã xuống xe chạy đến, anh kéo cô về phía sau bảo vệ, rồi cúi đầu xin lỗi tài xế. "Thành thật xin lỗi, bạn gái tôi không cẩn thận, mong anh bỏ qua!"
"Hừ, về mà quản bạn gái cậu cho tốt, đừng để cô ta chạy loạn!" Tài xế nhìn hai người hừ lạnh, rồi mới bực bội lái xe bỏ đi.
"Em không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?" Vũ Minh Nhật quay lại quan sát Lam Tiểu Nhã từ đầu đến chân.
"Không sao, em chỉ là hơi sợ một chút thôi!" Cô lắc đầu, giọng run run đáp.
Vũ Minh Nhật ôm chầm lấy cô vào lòng, hai tay vỗ về sau lưng trấn an. "Không sao thì tốt rồi, có biết anh khi nãy lo lắng lắm hay không? Lần sau không được như vậy nữa, anh sẽ giận chị đấy!"
Lam Tiểu Nhã bây giờ ngoan ngoãn như một chú thỏ con, cô gục đầu lên vai anh gật gù. "Ừm, em biết rồi!"
"..."
Sau khi lên xe, Vũ Minh Nhật cầm tài liệu của Tô Đàm Vân đưa cho Lam Tiểu Nhã. "Đồ em cần đây, tiếp theo em tính thế nào?"
"Em sẽ đi tìm chị ấy về, dù bằng bất cứ giá nào em cũng phải đưa chị về gặp mẹ!" Lam Tiểu Nhã cánh môi khẽ chuyển động, cô biết chỉ có như vậy thì mẹ của mình mới thoát khỏi đau khổ.
"Anh đi cùng em!" Vũ Minh Nhật không thèm nghĩ nhiều, anh nói. Anh lo lắng cô đi một mình không an toàn, vẫn là anh phải đi chung thì tốt hơn.
"Anh không bận sao, em sợ làm phiền anh!" Lam Tiểu Nhã lo lắng hỏi. Dù gì anh cũng là một phần của Lục gia, dĩ nhiên là phải bận rất nhiều việc, cô sao nỡ phiền đến anh.
Vũ Minh Nhật bật cười, anh ghé đến sát gần cô lên tiếng. "Không sao, chị trả phí đi đuờng cho anh là được rồi!" Nói rồi anh cúi xuống hôn lên môi cô.