Mẹ Vũ Đình lúc này mới nhận ra, con gái bây giờ đã quá lụy Âu Dương Tư Duệ rồi. Một khi bà ấy và chồng ngăn cản, cô nhất định sẽ sống không bằng chết.
Cũng đúng thôi, Vũ Minh Nguyệt là con gái của bà ấy kia mà, bản tính như thế này không phải được di truyền từ bà ấy hay sao. Trước đây, bà ấy cũng là một kẻ lụy tình giống con gái bây giờ, không khác một chút nào.
"Thôi được, mẹ sẽ nói với ba con tác thành cho hai đứa! Tuy nhiên, mẹ không muốn cảnh tượng hôm nay lặp lại. Con chỉ mới bước qua tuổi mười tám thôi, vẫn còn chưa có trưởng thành lắm đâu!" Mẹ Vũ Đình suy đi tính lại thì cũng chỉ còn cách ủng hộ cho đôi trẻ.
"Thật sao ạ, mẹ không giận con nữa đúng không?" Vũ Minh Nguyệt mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên, cô nhào đến ôm chầm lấy bà ấy.
"Không nha, mẹ chỉ đồng ý thôi chứ vẫn chưa hết giận đâu, còn phải xem biểu hiện của con nữa!" Bà ấy gõ nhẹ lên trán cô nói.
"Chụt." Vũ Minh Nguyệt không cần biết bà ấy còn giận hay không, cô ngẩng đầu hôn lên má bà ấy. "Con biết mẹ thương con nhất mà, sẽ không giận con lâu đâu, con yêu mẹ nhất trên đời!"
"Con bé ngốc này, mẹ chỉ mong đời này con có thể hạnh phúc, vô âu vô lo!"
"Con nhất định sẽ hạnh phúc ạ!"
"..."
Cuối cùng người lớn trong nhà đành phải thoả hiệp, đồng ý để Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt bên nhau, bọn họ cũng không có cách nào để cấm đoán.
Dẫu sao điều bọn họ mong muốn cũng là nhìn thấy con cái hạnh phúc, nếu đây là lựa chọn của bọn trẻ thì họ sẽ chấp nhận.
Có điều trước khi cả hai kết hôn, ba Lục Thần Vũ sẽ không cho phép bọn họ vượt rào làm bậy, đây là điều kiện của ông ấy. Âu Dương Tư Duệ dĩ nhiên gật đầu đồng ý, bởi vì anh rất muốn nhanh chóng kết hôn với Vũ Minh Nguyệt.
Sau khi ăn bữa cơm chúc mừng Vũ Minh Nguyệt, thì cả ba người lớn cũng dẫn hai cô em gái nhỏ trở về. Bọn họ ai cũng có công việc bận rộn, nên không thể nán lại lâu hơn.
Tiễn họ ra sân bay, Vũ Minh Nguyệt trong lòng có chút buồn rầu, hôm nay dù sao thì cô cũng khiến cho ba mẹ thất vọng rồi, cô cảm thấy rất có lỗi.
"Em làm sao vậy, không vui?" Âu Dương Tư Duệ véo nhẹ vào má cô hỏi.
"Không có, chỉ là ba mẹ dù đồng ý nhưng vẫn rất buồn, em cảm thấy có lỗi!" Vũ Minh Nguyệt thấp giọng trả lời.
"Yên tâm, anh sau này sẽ không để ba mẹ em phải thất vọng đâu, không được buồn nữa!" Âu Dương Tư Duệ ôm cô vào lòng an ủi.
"Ừm, mà vết thương của anh sao rồi, ba em đánh mạnh lắm đúng không?" Chợt nhớ đến cú đấm lúc sáng của ba Lục Thần Vũ, Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Âu Dương Tư Duệ. "Vết thương nhỏ, em không cần lo!"
"Vậy anh định khi nào quay lại Pháp đây?"
"Không vội, anh muốn ở lại đây thêm một ngày nữa!"
"Ở lại cũng không thành vấn đề, nhưng anh đã hứa với ba em rồi, không được vào phòng em nữa đâu!"
"Được, cho đến khi em đồng ý làm bạn gái anh, thì anh sẽ không vượt quá giới hạn!"
...
Ngày hôm sau, Vũ Minh Nguyệt tranh thủ dậy sớm đến trường, cô vừa sửa soạn rời khỏi phòng thì đã trông thấy Âu Dương Tư Duệ đang đeo tạp dề làm bữa sáng trong bếp.
"Anh hôm nay lại nấu bữa sáng cho em sao?" Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng ngồi xuống bàn, hai tay cô chống cằm hỏi anh.
"Mỳ ý sốt thịt bò, em thích không?" Âu Dương Tư Duệ đặt thức ăn trước mặt cô mỉm cười đáp.
"Đương nhiên là thích, miễn là đồ ăn do anh nấu thì cái gì em cũng thích!" Vũ Minh Nguyệt nghiêng đầu hóm hĩnh nói.
Âu Dương Tư Duệ cởi tạp dề bỏ sang một bên, anh ngồi xuống bàn cùng cô dùng bữa sáng.
"Lát nữa anh đưa em đến trường, sau đó anh cũng ra sân bay luôn. Vốn anh muốn ở lại đến tối, có điều xảy ra chút chuyện nên anh phải đi ngay!" Vừa ăn, anh vừa nói.
"Ừm, vậy anh cứ đi đi, em ở đây biết tự chăm sóc cho mình mà!" Cô gật gù nói, dù sao thì chuyện anh bay đi bay lại giữa Pháp và nước M cô cũng sớm đã quen, trong lòng chỉ là có chút tiếc nuối.
Âu Dương Tư Duệ."..."
Bữa sáng dùng xong, Âu Dương Tư Duệ tự mình lái xe đưa Vũ Minh Nguyệt đến trường, quãng đường dài hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, khiến thời gian trôi nhanh.
"Em đi trước đây, tạm biệt anh!" Xe vừa dừng lại trước cổng, Vũ Minh Nguyệt vội lấy cặp, cô tính toán tháo dây an toàn rồi xuống xe.
"Chờ một chút!" Âu Dương Tư Duệ vội vàng ngăn cản, anh nhoài người sang chỗ Vũ Minh Nguyệt, tranh giúp cô tháo dây an toàn.
Khoảng cách gần khiến cô vô cùng ngại ngùng, gò má hai bên cũng trở nên ửng hồng, cả cơ thể căng chặt đến nổi không dám thở mạnh. "Để em tự làm cũng được mà!"
Dây an toàn cũng đã tháo xong, mà Âu Dương Tư Duệ lúc này vẫn chưa chịu rời khỏi người cô, ánh mắt anh nhìn cô thật lâu. Sau đó không để cho Vũ Minh Nguyệt kịp bỏ chạy, anh liền nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nhẹ nhàng và dịu dàng hết mực, sự mềm mại ở cánh môi cô giống như muốn níu giữ lấy anh không buông.
Vũ Minh Nguyệt ban đầu còn có ý chống cự, nhưng vài giây sau đó cơ thể cô cũng không thể kiềm chế, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy cổ anh. Đôi mắt cô nhắm nghiền, động tác cũng nhẹ nhàng mà phối hợp cùng anh.
"Ha..." Mãi cho đến khi bị Âu Dương Tư Duệ cướp hết không khí, Vũ Minh Nguyệt hơi thở nặng nề buông anh ra. Cả người giống như không còn sức lực, cô tựa đầu lên vai anh hít thở sâu.
"Lưu manh, rõ ràng hôm qua còn hứa với ba em là sẽ không đi quá giới hạn!" Nghĩ đến lời hứa của anh hôm qua, cô tức giận trách móc.
"Chỉ hôn có một cái làm sao mà tính là đi quá giới hạn được, em nói có đúng không?" Âu Dương Tư Duệ mặt dày đáp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cánh môi ửng hồng của cô.
"Anh đúng là không nói lý lẽ mà!" Vũ Minh Nguyệt phồng mang trợn má kêu lên.
Âu Dương Tư Duệ lúc này nhìn đồng hồ, rồi tựa vào vô lăng nhìn cô nói. "Em còn không mau vào lớp sẽ trễ đấy! Hay là, em muốn anh hôn em nữa?"
"Anh..." Vũ Minh Nguyệt tức giận không nói nên lời, cô không muốn cãi nhau với anh nữa, liền ôm cặp nhanh chóng xuống xe.
Âu Dương Tư Duệ ngồi trên xe vẫn nhìn theo Vũ Minh Nguyệt, mãi cho đến khi thân ảnh cô biến mất sau cánh cửa trường học, anh mới chịu khởi động xe rời đi.
Vũ Minh Nguyệt cũng không biết rằng, lần này xa nhau cô phải chờ đến ba tháng mới có thể gặp lại anh. Cũng không biết rằng anh đã đi đâu, gọi điện cũng không thể liên lạc, khiến cô lo lắng bật khóc mỗi đêm.
...
Thành phố Nam Vương.
Lam Tiểu Nhã từ sau khi trở về nhà mỗi ngày đều liên lạc với Vũ Minh Nhật, dần dần nó lại trở thành thói quen của cô, ngày nào không nói chuyện với nhau sẽ làm cô thấy khó chịu.
Mà Vũ Minh Nhật vẫn thường xuyên đi đi về từ Nam Vương sang nước Y, cho nên hai người bọn họ cũng không thể gặp mặt thường xuyên. Có điều mối quan hệ này hai bên gia đình đều biết, lại còn rất được ủng hộ, không giống như Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Tư Duệ.
Hôm nay đáng lẽ là Vũ Minh Nhật sẽ về Nam Vương, nhưng vì có việc bận nên anh không thể về, kết quả lại để cho Lam Tiểu Nhã phải leo cây.
"Xin lỗi chị, hôm nay anh không về được rồi, lần sau anh sẽ mang quà về bù có được không?" Vũ Minh Nhật gọi điện thoại về, anh trêu chọc cô nói.
"Vũ Minh Nhật, anh có thôi gọi em là chị được không? Lần này lại để cho em leo cây, lần sau anh trở về nhất định sẽ biết tay em!" Lam Tiểu Nhã tức giận trả lời.
"Anh xin lỗi, không đùa em nữa, thật sự là có chuyện gấp nên anh không về được!" Vũ Minh Nhật nghiêm túc nói