CHƯƠNG 428: KHÔNG BIẾT HỐI CẢI
“Bây giờ anh vẫn kiên trì nói là tôi tìm người tập kích anh?” Tống Như chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề: “Có người đụng đến xe tôi phải lái ở đoàn làm phim, sau đó để lộ số điện thoại của tôi, sau đó anh đã bị người ta tập kích rồi, tất cả những chuyện này, giống như có người đã sắp đặt mọi thứ từ lâu vậy.”
Lời nói của Tống Như làm cho các phóng viên lại ngạc nhiên lần nữa.
Nếu thật sự giống Tống Như nói, người đứng phía sau này thật sự đáng sợ!
“Đừng nói mấy chuyện đã qua này nữa, bây giờ tôi bị thương vẫn chưa khỏi, tôi chính là nhân chứng tốt nhất!”
Lý Vỹ định cắn chết không thừa nhận, anh ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Tống Như không thể lấy ra bất kỳ chứng cứ thật sự nào, cho nên chỉ cần anh ta không nói ra, Tống Như sẽ không còn gì để nói.
Trận đấu này, anh ta vẫn chưa thua.
“Anh không hiểu vì sao đoàn làm phim muốn đổi anh sao? Cố sức giãy dụa như vậy, không có chút ý nghĩa gì cả.” Tống Như nói với anh ta chuyện quan trọng nhất, anh ta bị đổi rồi.
Lúc này Lý Vỹ mới nhớ đến chuyện khi nãy!
Úc Nam đặc biệt đến tận đây, công khai chuyện vai nam chính của anh ta bị đổi rồi.
“Tôi mặc kệ những thứ này, bây giờ thương tích của tôi đã bày ra đó, nhưng cô không thể lấy ra chứng cứ gì cả!”
Lúc này Úc Nam ở bên cạnh đã không nhìn nổi nữa rồi, anh ta thật sự không biết sao lúc trước mình có thể tuyển một nam chính như vậy, đạo đức như thế thật sự khiến người ta ghê tởm, anh ta trực tiếp đứng ra nói: “Cái khác không nói, Lý Vỹ , khi cậu nói là mấy lời đồn nhảm này, có từng nghĩ đến thân phận của Lão Hải không?”
Lý Vỹ nhíu mày, vẻ mặt có chút mờ mịt.
“Cậu đúng là cực kỳ ngu xuẩn mà, không thèm điều tra chút nào, đã đi nói xấu người khác!”
“Đúng vậy, Tống Như đi nấu cơm cho Lão Hải , nhưng chuyện này cũng không kỳ lạ, vì cô ấy vốn đã có nghĩa vụ làm như vậy, cho dù Tống Như và Lão Hải ở cùng với nhau dưới mái hiên, cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
Lời này có ý gì?
Tất cả các phóng viên đều nhìn Úc Nam, cuối cùng Lão Hải này là ai? Có quan hệ gì với Tống Như?
Ngay cả bản thân Tống Như cũng có chút nghi ngờ, sao Úc Nam lại đột nhiên nói như vậy?
“Bây giờ tôi sẽ mời ông ấy đến hiện trường, để ông ấy chính miệng nói.” Úc Nam lập tức xoay người đi gọi điện thoại .
Lúc này, hiện trường buổi họp báo lại dấy lên một trận tiếng thảo luận, chuyện này thật sự quá khó mà đoán trước.
“Không phải chỉ là một trong mấy người đầu tư thôi sao? Có thể có bối cảnh gì!” Lý Vỹ cực kỳ khinh thường hừ một tiếng.
Sau khi Úc Nam nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Lý Vỹ vẫn là dáng vẻ kia, cười khẽ mở miệng: “Hy vọng đợi một lát ông ấy đến rồi, cậu cũng có thể mạnh mẽ như vậy.”
Sau khi các phóng viên bàn luận một trận, thật sự không nghĩ ra vị diễn viên lớn tuổi này có thể có bối cảnh gì, để Tống Như nấu cơm cho ông ta, chăm sóc sinh hoạt của ông ta. . . . . .
Cuối cùng là ai đang nói dối?
“Các người đã sớm bàn bạc mấy lời thoại này xong rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là màn đổi trắng thay đen của Đại Thiên thôi! Bắt nạt công ty quản lý của tôi không có thế lực, các người chính là ngọn nguồn giao dịch dơ bẩn của giới diễn xuất!” Lý Vỹ lại úp một tội danh nữa lên Tống Như, nhắc nhở các phóng viên, Tống Như là phu nhân Tổng Giám đốc của Đại Thiên, cho nên cô muốn mua người nào cũng là chuyện rất đơn giản.
“Lý Vỹ, nếu Đại Thiên thật sự giống như trong miệng anh nói, anh cảm thấy tôi cần phải đứng đây bị anh lên án sao?” Tống Như lạnh lùng vạch trần tất cả.
“Ha! Vậy ai có thể biết đây có phải là chiến lược quan hệ công chúng các người cố ý nghĩ ra hay không? Nếu không phải Đại Thiên đưa ra giá cao, sao ngay cả đạo diễn cũng đứng về phía cô được? Rõ ràng cô chính là hung thủ!”
“Bị lão già chơi quy tắc ngầm, mua kẻ xấu đả thương người khác, hai cái tội danh này, cô trốn không thoát đâu!” Lý Vỹ vẫn không biết hối cải.
Bọn họ giằng co như vậy, các phóng viên cũng không có cách nào lựa chọn, vì nghe ra dường như chuyện này còn có điều bí ẩn khác.
Lúc này, cửa của đại sảnh lại bị người ta đẩy ra lần nữa, một ông lão mặc âu phục màu đen đi tới, ở phía sau có hai thư ký, hai vệ sĩ đi theo.
Ông ta không mặc Đường trang(quần áo thời Đường) như ở đoàn làm phim mọi khi, mà mặc âu phục chính thức.
Nhìn qua cực kỳ có khí thế.
Khuôn mặt kia của ông ta cũng không có trang điểm, không dán râu giả, cho nên lộ ra khuôn mặt thật, Tống Như đứng trên bục ngớ người ra, tuy ông ta tuổi đã cao, như trong ngũ quan mơ hồ có bóng dáng của người nhà họ Dương. . . . . .
“Vị này chính là diễn viên lớn tuổi của đoàn làm phim chúng tôi – Lão Hải ! Nhưng chắc chắn ông ấy không thể nào quy tắc ngầm với Tống Như.” Úc Nam lạnh giọng mở miệng, đi đến trước mặt ông cụ Dương, giới thiệu với mọi người: “Đồng thời, ông ấy cũng là ông nội của Dương Gia Cửu – Tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên, Chủ tịch duy nhất của tập đoàn Dương Thị, ông Dương Vân Hải.”
“Ông Dương mới về nước cách đâu không lâu, biết được tin tức Tổng Giám đốc Dương kết hôn với Tống Như, cho nên cực kỳ muốn khảo sát cháu dâu này, mới sẽ vào đoàn làm phim một lần nữa, vì khi còn trẻ ông ấy chính là một diễn viên.”
“Làm cháu dâu của ông Dương, nấu cơm cho ông ấy kỳ lạ lắm sao?”
Lý Vỹ hoàn toàn không còn lời nào để nói!
Thì ra, bọn họ lại có quan hệ như vậy.
Lúc anh ta bịa đặt ra những lời đồn này, hòn toàn không ngờ đến chuyện sẽ thay đổi thành thế này.
Ông ta lại là ông nội của Dương Gia Cửu và Tống Như!
Lúc này, Lý Vỹ bỗng nhiên nhớ ra, anh ta từng đi tìm ông cụ Dương, muốn hợp tác với ông ta để đối phó với Tống Như, kết quả lại là thế này.
“Thật sự là ông cụ Dương sao?”
“Ai cũng nói khi ông ấy còn trẻ từng lấy được không ít giải thưởng lớn, sau đó bỏ nghề làm buôn bán, một tay lập ra tập đoàn Dương thị, không chỉ là thiên tài diễn xuất, còn là thiên tài buôn bán.”
“Vì thử thách cháu dâu mới vào đoàn làm phim, nói cách khác Tống Như không biết thân phận của ông ấy?”
“Quy tắc ngầm? Ôi chao, thật là buồn cười, thật là mất mặt. . . . . .”
Ông cụ Dương nhìn bầu không khí của hiện trường, chậm rãi xoay người, trực tiếp hỏi Lý Vỹ: “Thế nào? Biết thân phận của tôi, thất vọng sao?”
Ông cụ Dương không đợi anh ta trả lời, trực tiếp đi đến trước mặt anh ta, nâng tay kéo băng gạc trên đầu anh ta: “Đầu không bị gì sao phải quấn lại? Còn cố ý làm một vài vết máu! Người bị thương ở đầu sẽ có tinh thần như cậu à? Cậu cho rằng tất cả mọi người là kẻ ngốc, dễ dụ vậy sao?”
Lý Vỹ không ngờ tới ông ta sẽ làm như vậy, hoang mang rối loạn che trán mình.
Ông cụ Dương ném thẳng băng gạc kia xuống đất, tay phải nắm chặt tay của Lý Vỹ: “Cũng may, tôi không có một đứa cháu đạo đức tồi tệ như cậu, nếu không, thật sự phải tự tay diệt trừ tai họa là cậu rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!