“Tôi có cách này!” Tống Như đột nhiên bước tới: “Chúng ta có thể xuất bản sách trước không? Lấy được bản quyền, như vậy, cho dù là họ quay phim truyền hình hay phim điện ảnh thì đều là ăn cắp bản quyền của chúng ta, là bọn họ đạo nhái!
Ánh mắt của Bieber sáng lên rồi vỗ tay nói: “Tôi thấy có thể thử cách này xem sao!”
Kịch bản đang có sẵn, chỉ cần biên kịch trau chuốt lại một chút là có thể xuất bản rồi, biến kịch bản thành tiểu thuyết rồi phát hành là một cách hay.
Dương Gia Cửu do dự, anh không hề mở miệng đưa ra ý kiến.
Tống Như thấy nét mặt của anh thì lập tức vỗ vai anh: “Em cũng tin rằng các diễn viên nhất định sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành bộ phim, nhưng nếu như chuẩn bị tốt mọi thứ thì càng có lợi cho chúng ta hơn…”
“Vậy thì liên lạc với biên kịch, nói chuyện với anh ta xem sao!” Bieber cảm thấy chuyện này không khó.
Tống Như cười với Dương Gia Cửu, cũng không nói thêm gì nữa.
Dương Gia Cửu vốn không hề có dự định công bố thân phận của biên kịch ra ngoài.
“Kịch bản sửa thành tiểu thuyết sẽ chỉ khiến cho khán giả và người đọc càng mong chờ vào bộ phim điện ảnh này, yêu thích câu chuyện này hơn mà thôi.”
Dương Gia Cửu không làm gì được cô: “Được, cứ làm vậy đi.”
“Vừa đúng lúc chúng ta sắp công bố tin tức kết hôn, đây là món quà cưới tốt đẹp nhất.” Tống Như cười nói.
“Hai người xứng đôi quá trời luôn ấy!” Bieber vỗ tay chúc mừng bọn họ.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp Tống Như, cô còn giúp mình chăm sóc cho đứa con nghịch ngợm: “Rất mong đợi dáng vẻ của hai người khi có con, xây dựng một gia đình nhỏ.”
Tống Như đỏ mặt, cúi đầu nhìn Dương Gia Cửu. Dương Gia Cửu cũng nhìn lại, có rất nhiều lời hai người họ không cần phải nói ra nhưng luôn thấu hiểu nhau.
Dương Gia Cửu đưa Tống Như về khách sạn, vốn là anh muốn về công ty làm thêm vài tiếng nữa nhưng lại bị Tống Như kéo lại.
“Muộn như thế này rồi mà anh vẫn muốn đi sao?”
Dương Gia Cửu nhìn rồi vuốt tóc cô: “Vì lời nói của Bieber sao?”
Tống Như bĩu môi rồi ôm chặt anh: “Tối nay có thể ở lại đây với em không?”
Anh chưa bao giờ từ chối mong muốn của Tống Như!
Anh lập tức rút điện thoại gọi cho Trần Viễn nói huỷ toàn bộ cuộc họp trong tối nay vốn đã định.
Tống Như cảm thấy ấm áp, cô biết Dương Gia Cửu rất bận, bận đến mức giờ này rồi vẫn còn phải mau chóng đi xử lý công việc, nhưng tối nay… cô muốn tuỳ hứng một lần.
Quan trọng nhất đó là, người đàn ông mà cô yêu sâu sắc này sẽ nuông chiều cô vô điều kiện.
Dương Gia Cửu cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng ôm chặt Tống Như: “Muốn có một đứa con rồi sao?”
Tống Như dựa vào lồng ngực anh, chậm rãi gậy đầu: “Có lúc em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa con, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc…”
Dương Gia Cửu cũng đã rất nhiều lần tưởng tượng ra khung cảnh đó, nhưng nếu Tống Như làm mẹ thì cô sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian dành cho mình nữa.
Cho nên anh do dự.
“Anh vẫn còn muốn nuông chiều em thêm vài năm nữa.”
“Em thì vẫn có suy nghĩ ấy, có lẽ bây giờ vẫn chưa thể thực hiện được, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy…” Cô ngồi trên đùi Dương Gia Cửu, đưa tay tháo từng khuy áo sơmi của anh…
Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Gia Cửu dần bị phủ một tầng dục vọng, anh ngẩng đầu giữ chặt Tống Như, cho đến khi hơi thở của hai người hoà làm một. Anh giữ chặt gáy của cô rồi ôm cô nằm xuống.
“Em cảm thấy rất hạnh phúc…”
Nhịp tim của Tống Như đập nhanh, cô ôm chặt lấy anh.
Lúc này đây, hai người họ chỉ muốn ôm nhau, không muốn lý trí, chỉ kích động mà ôm lấy nhau…
Rất nhiều lúc Tống Như ỷ lại vào Dương Gia Cửu, cô chủ động mong anh ở lại cũng là vì muốn anh ở bên cạnh mình.
Sau mấy tiếng quấn quýt, hai người nằm trên giường ôm nhau.
“Có phải em đã làm khó anh không?”
“Sao?”
“Chuyện em nói muốn sửa kịch bản thành tiểu thuyết ấy, hiện giờ anh đã bận như thế rồi, nếu như lại phải đi trai chuốt kịch bản nữa, vậy chẳng phải sẽ lại phải tăng ca nữa sao? Em chỉ cảm thấy, nếu như sau khi phim điện ảnh công chiếu, biên kịch ghi tên anh thì nhất định sẽ càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn.”
Dương Gia Cửu không trả lời mà chỉ cẩn thận đắp chăn cho cô: “Ngày mai em còn phải quay phim nữa, ngủ đi”
Tống Như đáp lại một tiếng, nhắm mắt ngủ trong vòng tay anh. Bọn họ còn phải làm rất nhiều chuyện thì mới có thể khiến ước mơ trở thành sự thật.
Dương Gia Cửu lại ngồi thêm một lúc, mượn ánh đèn ngủ đầu giường để nhìn Tống Như dần chìm vào giấc ngủ. Anh khẽ cười, một nụ cười chứa đựng sự nuông chiều, chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh sẽ có được cả thế giới!
…
Tề Tương bị tạm giam.
Phía Trần Thấm cũng tuyên bố sẽ tạm thời ngừng hoạt động một thời gian để điều chỉnh lại cuộc sống của mình.
Những tranh luận bàn tán về chuyện có liên quan đến fans cũng dần giảm đi, sự chú ý của mọi người đều đặt lên bộ phim điện ảnh có số phận éo le ấy.
Rốt cuộc Tống Như có diễn hay không?
Có người ủng hộ Tống Như, lại có người đưa ra chất vấn!
“Chẳng lẽ Đại Thiên không suy nghĩ về lợi ích chút nào sao? Bao nhiên diễn viên tốt như thế lại cứ phải dùng Tống Như, kinh nghiệm của cô ấy có thể đảm nhận được vai diễn quan trọng như thế này không?”
“Ngộ nhỡ diễn xuất của nữ chính không ra làm sao thì chẳng phải sẽ hại nam thần Hàn Nhất của chúng tôi à?”
“Làm ơn, đừng có sự xuất hiện của cô ta trong poster tuyên truyền!”
Yêu cầu của khán giả đối với phim điện ảnh thật sự là mỗi người một ý, cho dù là phim điện ảnh của Hollywood thì cũng sẽ có người tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt…
Trần Viễn làm một thống kê đơn giản về những bàn tán này thì phát hiện sau khi có tin đồn nói rằng Tống Như sẽ đảm nhận vai nữ chính thì bình luận và độ mong đợi của mọi người dành cho bộ phim điện ảnh này giảm rõ rệt.
“Tổng Giám đốc, hình như tình hình có hơi gay go.” Trần Viễn lo lắng nói: “Bởi vì chị nhà từng có rất nhiều antifans và tin đồn thất thiệt nên có một số fans phim bình luận rất khó nghe.”
“Bọn họ được tự do ngôn luận.” Dương Gia Cửu không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào tài liệu trong tay.
“Nhưng mà…”
“Ý của Tổng Giám đốc là cứ để cho họ đoán, bởi vì quyền quyết định để Tống Như diễn vai nữ chính không hề nằm trong tay bọn họ, hơn nữa nếu độ kỳ vọng của bọn họ càng thấp thì khi phim công chiếu mới càng khiến bọn họ chói mắt!” Đúng lúc này Rick gõ cửa phòng làm việc, anh cần tài liệu đi vào: “Có người tưởng rằng bản thân mình rất hiểu điện ảnh, khiêu khích diễn viên, khiêu khích nội dung phim…”
“Thật ra bọn họ đều không nói ra được rốt cuộc muốn xem nội dung như thế nào.”
“Đợi sau khi công chiếu, bọn họ sẽ nhìn thấy diễn xuất của Tống Như, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều dự đoán của họ.”
Hoá ra là như thế!