Cô mới vào đoàn làm phim chưa được hai mươi phút, đã có thể bắt thả tự nhiên như vậy rồi sao?
Quan trọng nhất chính là, năng lực điều khiển nhân vật trong kịch bản của Tống Như cực kỳ thích hợp, ngay cả nước mắt cũng không nhiều hơn một phần, không ít đi một phần, biểu diễn so với những tiểu hoa lưu lượng đang nổi bây giờ có thể nói là một tấm gương sáng.
Tống Như không nói gì thêm, sự hiểu biết kịch bản cần phải xem năng lực lĩnh ngộ của mỗi người, có lẽ sau khi cô chăm chỉ đọc kịch bản, đã thật sự đặt mình vào nữ chính, cho nên mới có thể bị cảm động đến như vậy, biểu diễn ra tâm trạng của cô ấy.
Lúc này, Tống Như đã chú ý tới Dương Gia Cửu đứng sau đám người. . . . . .
Đạo diễn Beiber cũng nhìn thấy Dương Gia Cửu theo tầm mắt của Tống Như, anh ta tháo mắt kính gọng vàng xuống, đi tới trước mặt Dương Gia Cửu, bắt tay với anh.
“Cô ấy là một diễn viên trời sinh, sau này cô ấy sẽ càng quay ra một tác phẩm khiến người khác thán phục hơn thế!”
Dương Gia Cửu lễ phép mỉm cười đáp lại, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự tin, anh đã sớm đoán ra được Tống Như sẽ chinh phục tất cả những người xem qua cô diễn.
Chỉ là anh cũng sẽ lo lắng cho cô. . . . . .
Anh biết vào lúc Tống Như làm một chuyện gì đó, đều sẽ làm tốt chuẩn bị chu đáo, lần này, áp lực của cô quá lớn.
Trải qua lần diễn thử đặc biết này, Dương Gia Cửu nhìn thấy một Tống Như khác.
Tiếp theo anh cất bước đi đến trước mặt Tống Như, ôm lấy Tống Như ngay trước mặt mọi người, cười nói bên tai cô: “Anh biết chắc chắn em có thể làm được mà!”
Lúc này người của đoàn làm phim đều ngạc nhiên, không ngờ Dương Gia Cửu sẽ tự mình đến đây vì Tống Như, sau đó trong lòng lặng lẽ xét lại xem mình có làm ra hành động gì quá đáng với Tống Như không. . . . . .
Tống Như còn nghiêm túc gật gật đầu, sau đó rời khỏi vòng ôm của Dương Gia Cửu, nói với các nhân viên công tác và diễn viên phụ vừa vây xem lần diễn thử này: “Bây giờ, do mọi người quyết định tôi đi hay ở. . . . . .”
“Tôi cảm thấy không có vấn đề! Một chút vấn đề cũng không có, do cô biểu diễn, không biết tiết kiệm bao nhiêu phim nhựa cho đoàn làm phim nữa!”
Mọi người cười vang, trong lòng đều có một suy nghĩ giống nhau.
Tuy bị nữ chính nhảy dù Tống Như này vả mặt, nhưng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Còn ai có thể lấy ra diễn xuất như vậy được? Không, phải nói là biểu lộ có thể cuốn hút tâm hồn của người xem thế này!
Một người, hai người. . . . . . Dần dần, tất cả mọi người trong trường quay đều giơ tay lên, tỏ vẻ đồng ý.
Tống Như bị một màn này làm cảm động, có thể được nhiều người tán thành như vậy . . . . .
Dương Gia Cửu nói nhỏ bên tai cô một câu: “Nên là em.”
Tống Như bước về phía trước một bước, khom người với mọi người: “Tôi nhận bộ phim 《 Mảnh Vỡ Hồi Ức 》này không phải vì giành vai diễn của ai, cũng không phải vì nổi tiếng, tôi chỉ muốn thay một người hoàn thành giấc mơ của anh ấy, hơn nữa, tôi không cần thù lao, nếu trong quá trình quay phim xảy ra vấn đề gì, hoan nghênh mọi người nói với tôi bất cứ lúc nào.”
“Tống Như thật sự rất có thành ý, tốt hơn so với cái người vì chút chuyện nhỏ mà ngừng diễn, không quan tâm đến cực nhọc của tất cả mọi người kia nhiều, cho dù bây giờ có bị kéo đến cứu vãn tình thế cũng không quan tâm.”
“Tôi trở thành fan của cô ấy rồi!”
“Hy vọng cô ấy có thể luôn tuyệt như vậy! Như thế bộ phim này của chúng ta chắc chắn sẽ hot!”
Cái nhìn của những người này chính là khẳng định tốt nhất với Tống Như, chứng tỏ những trả giá của cô là đáng, cũng chứng minh ánh mắt của Dương Gia Cửu là đúng!
Chị Hy vui vẻ chạy qua, trực tiếp ôm lấy Tống Như nhảy nhót: “Ông trời thật sự rất không công bằng, cho em giá trị nhan sắc như thế, còn cho em trình độ diễn xuất cao như vậy! Trời ạ!”
Cô ấy biết Tống Như sẽ không khiến người khác thất vọng mà!
Cho dù là trước đây hay bây giờ, từ nhỏ cô đã có tâm hồn diễn viên, vai diễn gì cô cũng có thể diễn cực kỳ thích hợp! Đương nhiên, hôm nay cô có thể biểu diễn như vậy không thể thiếu những kinh nghiệm của nhiều năm qua!
Hơn nữa, cô thật sự rất chăm chỉ xem kịch bản, cẩn thận suy xét về nhân vật, mỗi một lời thoại đều kết hợp thân thể và ngôn ngữ để hoàn thành, như vậy mới được gọi là diễn xuất.
“Chỉ là một cảnh diễn mà thôi, sau này phải càng ngày càng cố gắng mới được!”
“Ai, Hàn Nhất kia đâu?” Khi nãy chị Hy đã nhìn một vòng rồi, không nhìn thấy anh ta, đoán chừng anh ta không nhìn thấy tình hình diễn thử khi nãy: “Chẳng lẽ còn phải đặc biệt nói rõ với anh ta lần nữa à?”
“Không cần để ý đến anh ta, cảnh của em và anh ta có thể cắt ghép hậu kỳ, không cần trực tiếp diễn với nhau.”
“Vậy thì tốt rồi!” Chị Hy cười nói.
Tống Như quay đầu nhìn về phía Dương Gia Cửu: “Lúc này, không phải anh cần xử lý tài liệu ở công ty sao? Người đại diện Dương?”
“Em cố gắng vì điện ảnh của công ty như vậy, sao anh có thể không đến xem được?” Dương Gia Cửu dắt tay cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài: “Anh cũng bị biểu diễn của em làm ngạc nhiên.”
“Phải không? Trên mặt anh cũng không có vẻ ngạc nhiên mà!” Tống Như nắm tay anh: “Thật ra anh biết em có thể làm được mà, cho dù chinh phục người xem hay là người của đoàn làm phim, ở trước mặt anh, em chưa từng che giấu chuyện gì, em vẫn luôn có tự tin với việc quay phim. . . . . .”
“Ừm, việc em cần làm là trở thành một diễn viên tốt trước màn ảnh, những chuyện khác, em không cần phải lo.”
Tống Như gật đầu, nhớ lại quá trình diễn thử khi nãy, trong lòng cô vẫn cực kỳ kích động.
Xem kịch bản lâu như vậy, cuối cùng phải diễn ra cảm nhận của mình với nhân vật, cũng là một thách thức đối với cô.
“Tuy bây giờ em bí mật tiến vào đoàn làm phim, nhưng từ chối nhiều lời mời quảng cáo và biểu diễn thời trang như vậy, có thể sẽ có người nhận ra.”
“Anh sẽ sắp xếp.” Dương Gia Cửu an ủi Tống Như: “Mấy ngày nay bảo chị Hy ở cạnh em, có chuyện gì thì điện thoại cho anh ngay.”
Tống Như gật đầu.
Nếu Dương Gia Cửu ở lại đây, Tống Như muốn hòa nhập với đoàn làm phim sẽ có chút khó khăn, vì tất cả mọi người đều rất kiêng dè Dương Gia Cửu.
“Em hiểu rồi, anh yên tâm làm Tổng Giám đốc Dương đi, đợi lúc em cần người đại diện, sẽ liên lạc với anh đầu tiên!”
Dương Gia Cửu mỉm cười, nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt mình, nhìn thấy ảnh ngược của anh trong đôi mắt cô.
Anh phải thừa nhận, vào lúc lơ đãng Tống Như cũng có thể làm anh động lòng.
“Anh nên làm sao. . . . . .”
“Anh không cần nói gì cả, em sẵn lòng làm những chuyện này cho anh.” Tống Như cười nhìn sang bên cạnh, bắt đầu có người của đoàn làm phim đi ra đi vào, cô đỏ mặt đẩy Dương Gia Cửu ra: “Anh mau quay về công ty đi!”
Dương Gia Cửu ừ một tiếng, bảo Trần Viễn đem đồ dùng giữ ấm và đồ ăn vặt anh đặc biệt chuẩn bị ra: “Khi có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!