Biệt thự chỉ mở một bóng đèn mờ mờ ảo ảo, Tống Như bước vào nhà tắm giúp Dương Gia Cửu lau người, tay anh đang bị thương, cử động không tiện.
“Đau không?” Tống Như thở dài nhìn cánh tay anh: “Sau này không được phép để bản thân mình gặp nguy hiểm nữa, em đau lòng lắm.”
Dương Gia Cửu quay người lại nhẹ nhàng ôm choàng lấy cô: “Anh hứa với em sẽ không để mình bị thương nữa đâu.”
Lúc này tâm trạng của bọn họ đều rất đỗi nặng nề, thu mua Long Đằng vốn chẳng làm bọn họ vui vẻ hơn chút nào, mà ngược lại còn phải gánh thêm trọng trách trên lưng.
“Gia Cửu à, anh đã là người giỏi giang nhất trong số em từng gặp rồi đó, nhưng mà…thỉnh thoảng anh thấy mệt, cũng có thể dựa vào em mà.”
“Chỉ là anh tự dưng thấy cảm khái mà thôi, hóa ra cái chết lại gần gũi với chúng ta đến như vậy, thường phải đến lúc tử thần đứng bên cạnh bản thân mình mới ý thức được mọi chuyện đã muộn màng rồi…Nếu anh không gặp được em, có thể mười mấy năm sau anh cũng sẽ ra đi trong cô độc, hệt như Lăng Triển vậy.”
Tống Như trở tay ôm lấy Dương Gia Cửu, gối đầu lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đang đập, thỏ thẻ nói: “Ai cũng sẽ có ngày này…Gia Cửu, nghỉ ngơi sớm đi anh, được không?”
Tống Như khoác áo ngủ lên người anh, bọn họ cùng trở về phòng ngủ của mình.
Từ trước đến này đều là Dương Gia Cửu giúp cô hoàn thành giấc mơ, cô cũng hiểu rất rõ mục tiêu của mình, nhưng còn Dương Gia Cửu thì sao?
Anh là tổng giám đốc của Đại Thiên, thao túng hết tất cả mọi chuyện, nhưng hình như chưa từng làm bất cứ việc gì cho riêng mình.
“Đang nghĩ gì vậy em?” Dương Gia Cửu thấy Tống Như ngẩn người trên giường mới mở miệng hỏi.
“Em đang nghĩ anh đang nghĩ gì trong đầu, ngoại trừ tổng giám đốc Đại Thiên, anh có muốn làm chuyện gì khác nữa không?” Tống Như hỏi thẳng.
“Có…Muốn làm biên kịch.” Dương Gia Cửu tựa người vào thành giường, vươn tay nắm lấy tay cô.
Bây giờ anh đã đạt được thành công mà bao nhiêu người mơ ước không thôi, nhưng thứ mà anh thật sự muốn làm lại là cái khác.
Tống Như chợt nhớ đến lúc anh thương lượng hợp tác bộ phim “Mảnh Vỡ Ký Ức” với Tỉ Bác, cô đã có một loại dự cảm từ trong tiềm thức, Dương Gia Cửu gửi gắm rất nhiều tìm cảm vào bộ phim này, lúc anh nhắc đến nó, vẻ mặt cũng khác với lúc bình thường lắm.
“Anh chọn được diễn viên chính cho Mảnh Vỡ Ký Ức chưa?”
“Còn chưa, anh đang lựa người phù hợp.” Dương Gia Cửu nhắm mắt trả lời.
Tống Như gật đầu: “Em muốn đọc thử kịch bản.”
Dương Gia Cửu nghiêng người, ôm cô càng chặt hơn: “Trong ngăn kéo trong phòng làm việc đấy, em muốn đọc lúc nào cũng được, bây giờ tối lắm rồi, đi nghỉ trước đi.”
Tống Như nhìn mặt mũi anh đang áp sát mình: “Vậy có thể cho em biết tài khoản của anh tên gì không, em muốn đọc bình luận của người hâm mộ.”
Dương Gia Cửu lấy điện thoại ra, thiết lập sẵn tự động đăng nhập vào tài khoản, anh đưa luôn điện thoại cho cô.
Tống Như đặt qua một bên đầu giường, tắt đèn, hai người cùng nhau đi ngủ…
Sáng ngày hôm sau, lượng truy cập vào trang chủ tài khoản của Dương Gia Cửu lại bùng nổi rồi, bởi vì dưới bài đăng hôm ấy của anh có thêm một bình luận, sử dụng tài khoản của anh viết, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng cái này là do Tống Như đăng!
“Cảm ơn anh Dương đã bầu bạn với em, đêm ấy em là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
Nhất định là bọn họ đang rắc cẩu lương.
Người hâm mộ vừa gặm cẩu lương, vừa bình luận xuống dưới.
“Quào, có ngọt quá không dợ?”
“Mấy bạn nhìn thời gian trả lời của Tống Như kìa, 1 giờ sáng đó! Giờ đó bọn họ vẫn còn bên cạnh nhau…”
“Có lẽ là giám đốc Dương bị thương nên Tống Như qua chăm sóc anh ấy thôi, có người nhìn thấy bọn họ ở bệnh viện rồi!”
“Vụ gì? Sao Boss Dương bị thương thế? Tui lo lắng quá…”
Từ lúc bọn họ chính thức công khai đến bây giờ, người hâm mộ đều theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, hơn nữa còn ôm theo cảm giác hạnh phúc tràn trề quan tâm hai người họ, đọc mấy bình luận này là biết, mọi người đều hy vọng bọn họ nhanh chóng kết hôn, sau đó hạnh phúc sống với nhau cả đời.”
Có vài cư dân mạng lục lại bài báo cũ, cảm thấy bọn họ yêu nhau từ lâu rồi, bởi vì không có cách nào giấu giếm được ánh mắt của những người đang yêu nhau.
Có vài tài khoản Weibo giấu tên trả lời lúc bị hỏi đến vấn đề này rằng: “Mọi người cứ yên tâm ăn đường đi, bọn họ thật sự đã yêu nhau một thời gian rồi, hơn nữa giám đốc Tương quan tâm đến tiểu X ghê lắm, người trong giới đã coi bọn họ là một đôi từ lâu lắm rồi, hai người đều không thuộc dạng thích chơi bời lung tung, sau này sẽ còn được nghe nhiều tin tức tốt đẹp hơn nữa, tôi chúc phúc cho bọn họ tại đây trước.”
Lúc Dương Gia Cửu bận rộn thu mua lại Long Đằng, Tống Như không muốn làm tăng áp lực công việc của anh thêm nữa, bởi vậy mới để chị Hy sắp xếp lịch trình làm việc cho mình, mà vào những lúc rảnh rỗi, cô thường mò mẫm tìm hiểu kịch bản Mảnh Vỡ Ký Ức.
Không giống với kịch bản phim điện ảnh thông thường, bộ phim này trần thuật theo hướng quay ngược thời gian, mà lời thoại rất ít, người diễn viên cần phải thể hiện thông qua ngôn ngữ hình thể và biểu cảm gương mặt.
Cần dùng ánh mắt khiến cho khán giả đồng cảm với nhân vật.
Nữ chính trong bộ phim cô độc sống trong ảo tưởng của mình năm năm, mỗi ngày đều thì thầm tự nói chuyện với chính mình, với hư không trong căn nhà, với hoa hoa cỏ cỏ…Mà lúc cô chìm sâu trong thế giới riêng của mình, không ngờ được người con trai nhà đối diện luôn luôn quan tâm đến cô.
Cô những tưởng cuộc đời mình là một đồng cỏ khô héo cằn cỗi, nhưng rồi lại lần lượt gặp được tình yêu đích thực của đời mình bên bờ vực tan vỡ.
Nữ chính trông có vẻ giống như một nhân vật bi kịch, nhưng thông qua các chi tiết nhỏ trong cuộc sống, lại khiến cho người khác cảm giác thấy bản thân mình như được chữa lành vậy.
Từ trước đến giờ, chưa từng có nhiệm vụ trong bộ phim nào mà lại thu hút Tống Như đến mức này.
Lúc cô nghiền ngẫm nhân vật nhân vật trước mặt kính trang điểm, chị Hy ôm theo bộ đồ cho hoạt động lần tới vào, nhìn thấy quyển kịch bản đang mở ra trên bàn mới hỏi: “Phim nào đấy? Em muốn diễn bộ này hả?”
“Không phải…Em xem thử thôi.”
Chị Hy đặt đồ xuống, thấy hơi buồn bực: “Chẳng phải tháng sau phải vào đoàn quay phim của Shellyneo sao?”
Tống Như vất vả đọc kịch bản nghiên cứu nhân vật đến vậy, cô lo lắng cho sức khỏe của cô ấy.
“Em xem thử thôi mà, thấy kịch bản này hợp gu mình ghê.”
“Vậy cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ, may mà lịch trình gần đây cũng không gắt lắm, à phải rồi, cái này là của buổi tiệc tối của Thời Trang Khóa Giới EURO, là nhãn hàng có sức ảnh hưởng lớn nhất trong số các nhãn hàng gửi lời mời em, chị thấy hay đi cái này đi, mấy cái kia chị từ chối hết cả rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!