Dương Gia Cửu không vội vàng muốn biết câu trả lời, nhưng khi Tiêu Dịch Trạch quyết định sẽ suy nghĩ, anh đã dao động rồi.
Oatlets đã không còn mang bộ dáng anh từng quen thuộc nữa?
“Những suy tính củaTrương Vân, Tống Như biết không?” Tiêu Dịch Trạch hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào?” Dương Gia Cửu tươi cười mang ý vị sâu xa, sau đó đứng dậy, rời đi.
Nhìn theo bóng dáng anh, Tiêu Dịch Trạch lâm vào trầm tư, cho tới nay đều là anh suy đoán ý tưởng của Tống Như, hiện tại anh mới phát hiện, Tống Như mới là người chỉ cần nhìn qua là hiểu được.
Trải qua việc này, Tiêu Dịch Trạch thiệt tình hy vọng Tống Như có thể trở thành một vị siêu sao quốc tế, năng lực của cô tuyệt đối xứng tầm với vị trí ấy, về phần Trương Vân có đang lợi dụng Tống Như hay không, tạm thời có thể không cần lo lắng.
Chính là lần quay phim này điều động đoàn đội hoá trang Oatlets, làm cho Hà Văn hỏi Trương Vân rất nhiều lần.
“Tổng Giám đốc Trương, tôi sắp có lịch trình rồi, Tống Như vẫn chưa tính toán trả lại đoàn đội cho tôi sao?”
“Chuyện này, tôi đã gọi điện thoại thúc giục, phía bên kia bọn họ đã quay được một nửa, sau khi chấm dứt, sẽ đem đoàn đội trả lại cho cô trước tiên, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cô.” Trương Vân dùng hết khả năng trấn an cô ta.
“Vậy em chỉ có thể chờ rồi . . . . . .” Hà Văn cười cười, giả bộ như không thèm để ý nhẹ nhàng ra khỏi văn phòng của Trương Vân.
Chuyện phó đạo diễn kia cô đã nghe nói, nhưng hôm đó người đàn ông xuất hiện ở sân nơi quay phim rốt cuộc là ai, không ai dám nhắc đến, phó đạo diễn cũng ấp úng che dấu, cho nên Hà Văn chỉ nghĩ Tống Như thông qua quan hệ thay đổi nhân viên công tác, nhưng. . . . . . dù cô ta quay tốt thế nào? Sau khi Hậu kỳ cắt nối biên tập, có thể còn lại bao nhiêu cảnh chứ?
Sau khi quay xong vai diễn khách mời này, Tống Như lần đầu tiên quay về.
Trên đường Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy hành trình kế tiếp ngẩn người.
“Làm sao vậy?” Chị Hy hỏi.
“Nhãn hiệu châu báu nổi tiếng quốc tế WM muốn mời Tống Như quay quảng cáo tuyên truyền, trở thành người phát ngôn cho lễ cưới tập thể của bọn họ.” Tiêu Dịch Trạch bình tĩnh tự thuật.
“Đó là chuyện tốt mà! Tôi nghe nói lần quảng cáo này, lực ảnh hưởng không tồi.” Chị Hy tủm tỉm cười nhìn Tống Như liếc mắt một cái.
“Có vấn đề gì sao?”
Tống Như biết Tiêu Dịch Trạch là một người cẩn thận, anh ta lo lắng như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân.
“Tống Như chính là đại diện phát ngôn cho hôn lễ tập thể của bọn họ lần này, nhưng mà tháng sau, Hà Văn sẽ trở thành người phát ngôn toàn cầu của bọn họ, nói cách khác. . . . . . Hà Văn muốn dùng cách này để ra oai với chúng ta.”
Cô ta muốn dùng cách này chứng minh, Tống Như đã là quá khứ rồi, nhiều nhất chỉ có thể quay quảng cáo nhỏ, không lên được sân khấu quốc tế.
Tiêu Dịch Trạch thở dài, đánh dấu trên tờ ghi chép: “Bằng không chúng ta không tiếp. . . . . .”
“Không, tôi nhận.” Tống Như cắt lời anh.
Nhưng làm thế này cũng tương đương cho công chúng một tín hiệu, là lực ảnh hưởng của Tống Như đã không bằng Hà Văn.
Tiêu Dịch Trạch muốn ngăn lại, nhưng nghĩ đến người phía sau Tống Như là Dương Gia Cửu, như vậy còn có cần lo lắng gì nữa? Không có gì Đại Thiên làm không được!
Hơn nữa Dương Gia Cửu đối Tống Như bảo vệ cùng yêu thương, chỉ là một cái quảng cáo mà thôi. . . . . .
Tống Như không có lo lắng đến vấn đề này, chỉ là cô thật sự rất thích nhãn hiệu này.
. . . . . .
Trải qua chuyện lần này ở đoàn làm phim, Dương Gia Cửu liền chú ý chặt chẽ phương hướng tiếp theo củaTống Như, khi biết được cô sẽ quay quảng cáo cho WM, anh nảy ra một ý tưởng.
“Tìm cách liên lạc với người phụ trách WM, tôi muốn gặp bọn họ một chút.” Dương Gia Cửu nói với thư ký.
“Tổng Giám đốc muốn đặt nhẫn cưới sao?” Trần Viễn to gan đoán, dù sao WITHME là thương hiệu nhẫn cưới nổi tiếng quốc tế, thậm chí ngay cả hoàng thất nước Anh quốc cũng sử dụng sản phẩm của thương hiệu này trong lễ cưới, những thương hiệu trang sức lâu đời, thương hiệu này cũng có chỗ đứng nhất định có tiếng từ lâu.
Nhất là thương hiệu này có thể yêu cầu đặt riêng, toàn bộ thế giới không có cái thứ hai.
“Cậu rất tò mò sao?” Dương Gia Cửu lộ ra ánh mắt nguy hiểm.
“Không phải đâu, tổng Giám đốc. Tôi sẽ đi làm ngay lập tức.” Trần Viễn không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đi làm việc.
Coi như là sự thật, cho dù Dương Gia Cửu đặt xong nhẫn, trừ khi anh công khai quan hệ vớiTống Như, nếu không Tống Như không có cách nào đeo trên tay mọi lúc mọi nơi được.
Bên kia, Tiêu Dịch Trạch cũng đưa Tống Như về tới Oatlets, nói với Trương Vân về lần quay quảng cáo đại diện phát ngôn này.
Sau khi bọn họ đi vào cửa công ty, nhân viên nào gặp họ cũng đều dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn theo.
Tống Như bình tĩnh bước qua, không thèm để ý.
Trong văn phòng, Trương Vân cầm cốc cà phê cười: “Tống Như, em chịu thiệt thòi rồi, tôi đã cùng bên kia nói chuyện, yêu cầu bọn họ ngăn chặn những hành vi như vậy!”
“Cám ơn Tổng Giám đốc Trương .”
“Tôi hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng em khi quay quảng cáo cho WM, lần quay quảng cáo này chủ đề là con đường tình yêu, nam chính là Tuyển Âu Thần, tôi cảm thấy việc này đối với em rất tốt, em phải nắm chặt cơ hội này đáy.”
Tống Như chỉ nhìn, cũng không nói thêm gì.
Nhưng thật ra Tiêu Dịch Trạch sau khi nghe thấy cái tên này, có chút lo lắng, “Âu Thần tháng trước đồng thời cùng ba người mẫu sảy ra chuyện xấu, đầu tháng này còn bị kẻ săn ảnh chụp được ảnh đi quán bar cùng nữ diễn viên, Danh tiếng của anh ta là dựa vào những bê bối tình cảm mà tạo nên đấy?”
“Đây cũng là một trong những điểm mạnh của anh ta, lần này là một cơ hội tốt!” Trương Vân cười nói.
“Nhưng mà Tống Như. . . . . .”
Tiêu Dịch Trạch chỉ nói một nửa, còn lại anh giữ trong lòng, có những chuyện nói sáng tỏ sẽ làm cho cả hai không xuống đài được, Trương Vân biết rõ Tống Như có người yêu, còn muốn cô ấy tạo ra scandal, không nói đến làm cho Tống Như khó xử, khi nào thì Oatlets hạ thấp đến mức dùng biện pháp này để lăng xê cho người mới?
“Đừng nhưng nhị gì nữa, tất cả chuyện này đều là vì tiền đồ của Tống Như, tôi đã cử người bàn bạc với phúa Âu Thần , đêm nay tám giờ gặp mặt ở khách sạn Ngọc Cẩm Hiên.”
Tống Như lẳng lặng nhìn tất cả câu chuyện đang diễn ra, giống như không có cảm xúc gì cả, thoạt nhìn cô chỉ có đường chấp nhận, nhưng Tiêu Dịch Trạch biết tuyệt đối cô sẽ không đồng ý đi làm việc này.
Nếu như cô đồng ý lăng xê kiểu này, thì địa vị của cô đã khác ngày hôm nay.
Cũng sẽ không để ý đến ký hợp đồng với Oatlets.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!