Sự hiểu biết của cô với Tiêu Dịch Trạch không nhiều, có thể thấy biểu cảm của anh ta, nên là có lời để nói.
Đã quyết định dùng anh ta, sẽ đem sự việc một lần giải quyết hết.
Đây cũng là điểm mà Tiêu Dịch Trạch rất lo lắng, vì Tống Như thực sự rất thông minh, không chỉ có tài năng diễn xuất mà EQ cũng rất cao.
Nếu không chị Hy sẽ không ở bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy.
“Lên xe đi.”
Trên đường, Tiêu Dịch Trạch chủ động nói chuyện: “Trước đây, tôi và Chúc Thanh Hà, Ngụy Lãng đều là bạn bè, nhưng năm năm trước đã xảy ra một chuyện, hiện tại tôi trở lại, chính là kẻ thù của hai người họ .”
“Biết rồi.” Tống Như không hỏi nửa câu.
“Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà họ đã nợ tôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng cô.”
Tống Như đã nghe qua chuyện của năm năm trước, cũng biết nếu như Tiêu Dịch Trạch không trải qua những chuyện này, vị trí ở trong giời nghệ thuật tuyệt đối không bình thường, có lẽ, anh ta là người quản lý của mình, cũng là chuyện tốt.
“Chuẩn bị tốt cho buổi ký kết hợp đồng, Oatlest tuyệt đối xứng đáng với sự tham gia của cô.”
Tống Như gật đầu, trên một số ý nghĩ nào đó, cô với Trương Vân và Tiêu Dịch Trạch tình cờ cùng có suy nghĩ như nhau.
Chúc Thanh Hà cùng với Ngụy Lãng có vị trí rất cao ở Oatlest, cô tiến vào Oatlest nhất định sẽ bị ràng buộc bởi họ, nhưng cô chính là thích thử thách, cô muốn xem Chúc Thanh Hà bọn họ còn thủ đoạn gì chưa sử dụng.
Ngoài ra, Dương Gia Cửu đang ở nước ngoài cũng luôn tìm hiểu tình hình bên này thông qua chị Hy.
“Mặc dù sau này Tiêu Dịch Trạch là người quản lý của Tống Như, nhưng người không thể thiếu bên cạnh cô ấy vẫn là cô.”
Chị Hy cười một tiếng: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy, bây giờ người không thể thiếu của Tống Như bây giờ là anh? Sau khi tôi đến sân bay đón cô ấy, cô ấy vẫn luôn thờ ơ, còn bị Trương Vân hỏi đến vấn đề tình cảm, tôi đoán, bây giờ Tống Như nhất định vẫn chưa ngủ được.”
Dương Gia Cửu cau mày, cúp điện thoại, trực tiếp kết nối video với Tống Như.
Quả nhiên, cô vẫn chưa ngủ.
“Gia Cửu, xong việc rồi sao?” Tống Như cười tinh nghịch, nhìn khuôn mặt đẹp trai trên màn hình.
“Ùm, còn em? Anh nghe chị Hy nói, hôm nay, em đã gặp mặt bọn họ, nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Anh đều nghe chị Hy nói rồi, tại sao còn hỏi em? Nói chuyện rất vui vẻ, nhưng em….rất nhớ anh.” Tống Như thấp giọng, kề sát vào micro nói, đầy sự cám dỗ.
Dương Gia Cửu lập tức mở trang web, đặt vé nhanh nhất để về nước.
Anh không có cách nào chịu đựng được mỗi phút không có Tống Như bên cạnh, sự việc ngoài ý muốn lần này đã được xử lý, cuộc họp ngày mai anh có thể không cần tham dự.
Vợ anh đã nói nhớ anh, anh đương nhiên phải xuất hiện trước mặt cô trong thời gian nhanh nhất.
Hai người nói chuyện rất lâu, mới miễn cưỡng ngắt video.
Tống Như nằm trên chiếc giường to lớn trong nhà, ngửi mùi hương quen thuộc trên gối và chăn, từ từ đi vào giấc mộng.
Nỗi nhớ và sự ỷ lại của cô với Dương Gia Cửu, đã vượt ra ngoài dự liệu của cô.
Sáng sớm hôm sau, Tống Như chuẩn bị ra ngoài, đi tổ kịch bản gặp đạo diễn, nhưng cô vừa xuống tầng, liền nghe thấy có người mở cửa.
Lúc này….
Cô vội vã chạy xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy Dương Gia Cửu!
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, phong trần mệt mỏi, vừa thấy cô đi xuống tầng, anh liền dang tay ra.
“Gia Cửu!”
“Như….”
Hai người ôm nhau rất chặt.
“Sao lại về trước? Sao không nói với em, em còn muốn đi sân bay đón anh!” Tống Như lẩm bẩm.
“Bởi vì quá nhớ em.”
Dương Gia Cửu giữ eo cô, trực tiếp hôn lên môi cô, từ từ nghiền cánh môi cô, hôn sâu hơn.
“Em yêu anh.”
Tống Như đột nhiên nói ra ba từ này.
Không có cái gì để thể hiện tình cảm của cô hơn lời bày tỏ tha thiết này.
“Anh yêu em nhiều hơn.”
Dương Gia Cửu cúi thấp đầu nhìn cô, anh biết cô đã trả qua bao nhiêu là tổn thương, đau khổ, cô có thể thật sự mở lòng với anh, khiến Dương Gia Cửu rất cảm động.
Anh thề cả đời này yêu thương cô, trân trọng cô…
“Em vẫn còn có công việc, đi đi, tối gặp.”
Dương Gia Cửu nhẹ giọng nói, tiền cô ra cửa.
Tống Như đã muộn mười phút rồi, vừa bước vào xe, Tiêu Dịch Trạch liền đen mặt: “Cô lãng phí thời gian như thế, là đang tiêu hao sự nghiệp diễn xuất của cô, người đàn ông kia, có xứng đáng với sự trả giá của cô không?”
Tống Như ngây người một lúc.
Sau đó nghiêm túc gật đầu: “Anh ấy xứng đáng.”
“Xem ra, điều cô muốn không phải là vị trí của một ngôi sao điện ảnh quốc tế mà là tình cảm nam nữ, vậy cô cần gì phải lấy được hợp đồng của Oatlest, công ty giải trí của anh ta càng thích hợp với cô.”
“Anh làm sao biết tôi không muốn? Tôi không cảm thấy hai chuyện này có bất kỳ xung đột gì.”
Tiêu Dịch Trạch im lặng, ngay lúc đó anh nhìn thấy hình bóng của một người phụ nữ khác trên người Tống Như.
Lúc đó, Trác Ngọc cũng đã nói điều tương tự.
Đôi mắt anh run rẩy vẻ mặt rất phúc tạp.
Tống Như đóan rằng anh đang nghĩ về những chuyện trước kia, chỉ là cô và Dương Gia Cửu sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.
“Tôi biết mình đang làm cái gì, tôi yêu công việc của tôi, nhưng đồng thời tôi cũng không buông tay người tôi yêu.”
Thấy Tống Như cố chấp như vậy, Tiêu Dịch Trạch cũng không nói nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy, xem hai người có thể cố kiên trì bao lâu, nhìn người đàn ông cô che giấu có khả năng như thến nào, hi vọng tôi chỉ là lo lắng vô cớ.”
Giọng nói của Tống Như trầm xuống, chắc chắn nói: “Nếu như không phải vì anh ấy, tôi căn bản không đi được đến ngày hôm nay, nếu như tôi thành công, nhưng lại thiếu đi sự đồng hành của anh ấy, vậy tôi thà rằng không có cái gì.”
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Tiêu Dịch Trạch hiểu ý của Tống Như.
Dường như anh đang nhớ lại những ký ức đã phủ đầy bụi, anh và Trác Ngọc chỉ là lâu ngày nảy sinh tình cảm, chính tại lúc anh rời khỏi vòng giải trí, tập trung vào việc giúp đỡ sự nghiệp của Trác Ngọc, mối quan hệ của bọn họ đã bị Chúc Thanh Hà và Ngụy Lãng vạch trần, khiến Trác Ngọc hiểu lầm là anh muốn chia tay, bọn họ lớn tiếng cãi nhau, Trác Ngọc liền….
Lúc đó tâm trạng của cô không ổn định lắm, nếu như anh có thể phát hiện ra sớm một bước, sẽ không khiến cô có ý nghĩ tử tử.