Sedan(*) khởi hành được vài phút, Tống Như tựa người vào thân xe, lim dim buồn ngủ.
(*Sedan: Sedan là một loại xe chở khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý. Ở Anh, người ta gọi loại xe này là xe saloon, Đức gọi là xe Limousine. Khoang hành khách thường gồm hai dãy ghế. Khoang động cơ thường ở phía trước.)
Vì yêu thích công việc này mà cô mới gia nhập vào giới diễn viên, nhưng lại không ngờ rằng cái nghề này lại đáng sợ đến như vậy, chỉ có bản thân cô biết được, để đi đến ngày hôm nay đã buộc lòng làm ra bao nhiêu chuyện không muốn làm.
May mà, bây giờ cô có Dương Gia Cửu bầu bạn mới không cảm thấy cô đơn và sợ hãi như vậy nữa.
Tài xế ngừng xe lại: “Thưa cô, đã đến rồi ạ.”
Tống Như mỉm cười gật đầu, ngay lúc muốn bước xuống thì cửa xe đã bị ai đó mở ra, cô ngạc nhiên liếc mắt lên nhìn xem, lại vừa khéo lọt vào đôi ngươi thâm thúy của anh.
“Sao anh lại…”
Thế mà anh lại đột nhiên xuất hiện!
“Nhớ em quá, nhất định phải gặp em ngay.” Dương Gia Cửu khẽ cười rồi vươn tay ra, đỡ cô xuống xe
Biết bao nhiêu người phụ nữ đến trong mơ cũng khát khao có được sự dịu dàng này kia chứ.
Tống Như dịu dàng mỉm cười rồi đặt tay mình vào tay anh, hơi bĩu môi nói: “Sống chung với anh càng lâu em càng thấy, có lúc chúng ta cũng ăn ý ghê, vừa nãy em đang nghĩ, thấy mình hơi mệt, nếu có anh bên cạnh em lúc này thì tốt biết mấy, sau đó vừa ngẩng đầu lên thì anh đã đến rồi.”
Lúc Tống Như nói câu này, dường như ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh như ánh sao vậy
Sự ăn ý này càng khiến lòng cô càng thêm rung động.
Dương Gia Cửu nắm tay cô thật chặt: “Cũng có thể là do chúng ta tâm ý tương thông.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, hai người cùng nhau bước vào quán ăn, Dương Gia Cửu không hỏi cô về chuyện đại ngôn, mà cô cũng không mở miệng nói.
Không phải bọn họ không quan tâm đến vấn đề này, mà là không hy vọng những mối lo âu trong công việc phá hoại bầu không khí chỉ thuộc về riêng hai người.
Khoảng thời gian một tiếng đồng hồ dùng bữa, bọn họ ăn rất chậm, chuyện trò đến là vui vẻ.
Nói chung, tất cả mọi chủ đề đều không liên quan gì đến giới giải trí.
Phần yêu tĩnh hiếm có này làm Tống Như cảm thấy thật thoải mái, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi không biết đã bị cô ném đi đến tận đẩy tận đâu rồi.
“No chưa? Có muốn ăn thêm chén canh nữa không?” Dương Gia Cửu dịu dàng đưa cho cô tờ khăn giấy.
Tống Như lắc đầu, vừa cười cười lau miệng, vừa nói: “Dù sao em cũng là nữ diễn viên mà, phải kiểm soát cân nặng.”
Dương Gia Cửu chiều cô quá.
“Không có mập đâu, ít nhất em phải lên thêm chục ký nữa mới cần phải giảm.” Dương Gia Cửu nghiêm túc tính toán rồi lại cười nói: “Có điều, tới lúc đó anh cũng không cho em giảm cân đâu.”
Nữ diễn viên thu hút ánh mắt của công chúng bằng nhan sắc và dáng người không phải là loại hình mà Tống Như mong muốn.
Chỉ cần cô mạnh khỏe vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Tống Như mỉm cười tựa người vào vai anh, thủ thỉ kể với anh những chuyện trong ngày: “Em thấy hơi hơi khong nỡ, dù sao cô ấy cũng còn trẻ đến vậy, có thể chỉ là bị ai đó lợi dụng mà thôi.”
“Lúc ban đầu là chính bản thân cô ta chủ động ứng tuyển muốn gia nhập vào Huy Hoàng, Hạng Long đến Huy Hoàng mời em, người chủ động cản đầu xe anh ta lại cũng là cô ta, cứ để cô ta tự mình gánh lấy tất cả những chuyện này đi, cô ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, tuổi tác không phải là lá chắn của cô ta đâu.”
Tống Như chống tay vào cằm: “Nói thì nói vậy…Có thể em ở trong cái giới này lâu quá rồi nên hơi hơi đa sầu đa cảm.”
“Em đâu có dạy dỗ nặng nề gì, nếu mà là nghệ nhân khác thì cô ta đã bị phong sát từ lâu rồi.”
Dương Gia Cửu vuốt ve mái tóc dài của cô: “Về nhà thôi.”
Ba chữ dịu dàng này đã đánh thức nụ cười bên khóe môi của cô, Tống Như cười ngọt ngào: “Ừm.”
Chế Nghệ không ngừng đánh bóng tên tuổi cho Hạng Tuyết Lê, viết ra câu chuyện chẳng rõ đầu đuôi, còn ám chỉ Snow từng gửi lời mời đến Hạng Tuyết Lê, có ý để bọn họ cùng nhau làm gương mặt đại diện nhưng Tống Như lại tỏ vẻ xem thường, không muốn đứng chung với “Tống Như bé”, thế nên mới bùng lên chuyện tự cao tự đại này.
Trong nhóm người hâm mộ của Hạng Tuyết Lê tuồn ra một đoạn video ngắn chỉ tầm mười mấy giây, Hạng Tuyết Lê đứng trước ống kính giàn giụa nước mắt xin lỗi người hâm mộ, nói bản thân mình không đủ tài năng, đang cân nhắc đến chuyện nghỉ ngơi và rút lui khỏi giới diễn viên, tất cả mọi người hâm mộ của Hạng Tuyết Lê đều đổ hết chuyện này lên đầu Tống Như, bọn họ lần lượt kéo bè kéo lũ chạy đến mắng mỏ dưới FB của cô, còn đăng bài liên tục không ngừng, kêu Tống Như cút ra khỏi giới.
Tất nhiên người hâm mộ Tống Như không thể nhẫn nhịn được, thế là nổ ra một trận chiến ầm ĩ trên trên mạng.
Lúc A Lạc, quản lý của Hạng Tuyết Lê nhận được món quà bèn lấy làm kinh ngạc lắm.
Hạng Tuyết Lê vừa nghe thấy vậy đã ló đầu qua nhìn cái hộp được đóng gói hết sức tinh tế cẩn thận kia, trông có vẻ rất quý giá.
“Để tôi xem xem!” Cô cầm lấy, vừa mở ra xem đã thấy kinh ngạc cực kỳ: “Đẹp quá!”
A Lạc nhíu mày: “Xem ra Tống Như dày công chuẩn bị quà cho cô là có ý muốn tỏ lòng thành, tôi có cần đi nói với công ty không cần tốn công phí sức làm tiếp chuyện này nữa không.”
Ắt hẳn Tống Như cũng không muốn làm lớn chuyện lên nữa mà muốn cho nó dừng ở đây thôi.
Ai mà biết anh vừa lên tiếng đã nghe thấy Hạng Tuyết Lê hừ lạnh.
“Sao mà thiếu kinh nghiệm thế chứ, Tống Như lấy được danh hiệu người đại diện thêm một lần nữa, muốn dùng ân đức nho nhỏ này đến bù đắp cho tôi? Đáng lý ra tôi đã có cơ hội trở thành người đại diện cho Snow rồi, tại Tống Như chèn ép tôi.”
“Cô ta căm tức tôi dùng danh tiếng của cô ta gia nhập vào giới giải trí, nhưng dung tôi mạo giông giống cô ta, cơ mà trẻ trung hơn cô ta vài tuổi là lỗi của tôi hay sao?”