Thời gian thấm thoát trôi qua, Lạc Nhạn cũng sắp đến ngày sinh em bé. Trong quá trình mang thai cô rất khỏe mạnh, bé bi cũng không gặp vấn đề gì, đặc biệt phát triển tốt. Dự tính qua đầu tháng ba sẽ sinh.
Một tuần cuối dự sinh Lạc Dịch sẽ đưa cô vào bệnh viện để đảm bảo an toàn vì không ai xác định được chính xác khi nào cô sẽ chuyển dạ. Ở ngay tại bệnh viện có sẵn bác sĩ, y tá dù cô có đau bụng hay gặp phải vấn đề gì đó cũng nhanh chóng được xử lý.
Hôm nay Lạc Dịch không đi làm mà ở nhà để đưa Lạc Nhạn dạo phố mua thêm ít đồ cho bà bầu để cô mang vào bệnh viện.
Hai người dạo ở trung tâm thương mại một hồi, chủ yếu là ghé vào khu vực đồ sơ sinh. Lạc Nhạn hơi buồn vệ sinh nên cô bảo Lạc Dịch chờ cô nhưng anh không an tâm để cô đi một mình, cuối cùng cô chịu thua với sự cứng đầu của anh.
“Em có thai mà anh làm như em là bà già chín mươi tuổi vậy.” Cô bĩu môi liếc anh một cái.
Lạc Dịch buồn cười mắng yêu cô. “Em nói bậy cái gì không. Dù sao an toàn vẫn là hàng đầu.” Anh ôm vai cô còn một tay đặt lên cái bụng đã cực kỳ lớn của cô xoa xoa.
Đến nơi Lạc Dịch đương nhiên không phiền đến mức theo cô vào trong. Anh ở ngoài chờ cô vệ sinh.
Khoảng vài phút sau có một người dọn vệ sinh vào trong, Lạc Dịch cũng không chú ý lắm. Anh là người rất giỏi trong việc quan sát nhưng đối với người vừa rồi anh không có gì nghi ngờ cả, hơn nữa người đó còn đeo khẩu trang, đội mũ. Mà điều quan trọng nhất là hiện tại những kẻ có thể hãm hại anh hay Lạc Nhạn đã bị anh tiêu diệt hết rồi, nên việc ra ngoài cũng không còn đề phòng nhiều như trước.
Lạc Nhạn ở trong này, cô đi ngoài rất nhanh hai phút đã xong. Vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh đã thấy một người phụ nữ bịt kín mít đang quét sàn. Lạc Nhàn nghĩ sàn hình như đã cực kỳ sạch rồi mà nhỉ. Đúng trung tâm thương mại lớn, đến cả nhà vệ sinh cũng chau chuốc như vậy. Lạc Nhạn chỉ nhìn thoáng qua người đó hai giây liền đến bồn rửa tay. Chỉ là cô vừa nâng mắt nhìn tấm gương thì bịch một cái, cô bị cô ả phía sau kéo mạnh xô ngã cô xuống dưới sàn.
Cô rên lên vì đau đớn, cú ngã này không hề nhẹ, với thân thể đang bầu bì của cô thì chỉ cần đụng nhẹ thôi đã không tốt rồi. Lạc Nhạn sợ hãi chống tay, nhịp tim của cô dồn dập như trống đánh, cô vừa ngẩng mặt nhìn cô ta thì lại bị cô ả giáng xuống một cái tát thật kêu.
Lạc Nhạn choáng váng ngã nằm trên sàn. Bụng cô hình như không ổn rồi. Đây là giai đoạn nguy hiểm với cô ra sao, cô rõ hơn ai hết. Cô cố gắng kêu lớn nhưng đã bị cô ta bịt chặt miệng, cô ưm ưm nhưng cũng vô dùng. Ngay lúc này cô ả nhanh chóng dùng dây thừng trói chặt hai tay Lạc Nhạn lại, xong cô ta vô cùng thỏa mãn bỏ khẩu trang ra. Không ngờ là Chung gia Di.
Lạc Nhạn kinh hãi, cô nghĩ nếu là Chung Gia Di thì lần này cô xong rồi, cô mong Lạc Dịch bên ngoài sẽ vào sớm, cô không chắc nhà vệ sinh này cách âm tốt cỡ nào nhưng cô mong Lạc Dịch sẽ nghe thấy tiếng động, với sự cẩn thận và hay nghi ngờ của anh chắc sẽ nhanh chóng phát hiện thôi. Cô mong là vậy vì nếu càng kéo dài, cô sợ đứa bé và cô không chống đỡ được.
“Lạc Nhạn, tao phải giết chết mày. Sau đó giết chết Lạc Dịch. Mày và anh ta không được phép sống hạnh phúc.” Dứt lời cô ả cười lên một tiếng rồi nâng chân phải đạp vào bụng Lạc Nhạn thật mạnh.
Lạc Nhạn đã đau đến không thể nào kháng cự. Cô không thể để bé con còn chưa chào đời đã bị sát hại. Cô cuộn người dùng hai chân mình co lên bảo vệ bụng dù biết sẽ không có tác dụng, ánh mắt sắc lạnh trừng Chung Gia Di. Cô ả hiện tại như bị điên, cô ả cười khẩy một tiếng rồi rút ra con dao trong người từng bước tiến lại gần Lạc Nhạn. Lạc Nhạn đã bị ép sát vào tường, cô đã không còn đường lui rồi.
Tại sao lại như vậy? Cô và Lạc Dịch vẫn đang chờ đứa bé ra đời, gia đình hạnh phúc cô tưởng tượng kia, cô còn chưa được hưởng thụ mà. Cô không muốn chết, cô không muốn mất bé bi, cô không muốn xa Lạc Dịch. Nước mắt cô tuôn trào nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm Chung Gia Di, cô liên tục kêu ưm ưm lắc đầu với cô ả. Chung Gia Di nhếch miệng, khuôn mặt cô ta lúc này vô cùng hung ác vì có thêm vết sẹo nên trông càng dữ tợn. Cô ả huơ huơ cái dao trước mặt Lạc Nhạn như một hành động khiêu khích cũng là tạm biệt trước khi cô ả ra tay.
Lạc Nhạn gần như tuyệt vọng nhưng chỉ cần còn tia hi vọng cô tuyệt đối không bỏ cuộc, hai chân cô cố gắng đạp về phía trước để chặn Chung Gia Di. Nhưng sức cô đã không còn bao nhiêu, nhìn thấy máu dưới đùi Lạc Nhạn sợ hãi, cô sắp không chống đỡ được rồi. Bụng cô đau như bị hàng ngàn mũi tên cắm vào. Nhịp thở cũng càng lúc càng yếu. Phải sống. Cô tự nhủ lòng mình.
Lạc Dịch đợi mười phút cũng không thấy Lạc Nhạn ra, anh nhíu chặt mày định lấy điện thoại gọi cho cô thì ánh mắt lơ đãng nhìn xuống sàn nhà thấy một chứng minh thư. Anh cầm lên vừa nhìn rõ cái tên và hình ảnh trên đó, anh hoảng hốt bất chấp tông chạy vào trong nhà vệ sinh nữ.
Khi Chung Gia Di ra sức hướng mũi dao vào bụng Lạc Nhạn thì Lạc Dịch đã kịp chạy vào, anh dùng chân đá mạnh vào chân cô ta khiến cô ả không kịp đề phòng ngã nhào xuống sàn nhà.
“Mẹ kiếp, khốn nạn. Cô còn dám trốn khỏi nơi tôi sắp xếp? Vậy thì cô đừng mong sống nổi nữa.” Anh tát mạnh vào mặt Chung Gia Di một cái, bẻ hai tay cô ta ra sau khiến cô ta hét lên vì đau đớn. Tiếng xương khớp kêu răng rắc làm người ta không khỏi nổi da gà. Anh phải lập tức đưa Lạc Nhạn đến bệnh viện nên đã giao cô ả cho bảo vệ đương nhiên cũng dặn dò bảo vệ phải đưa cô ta đến sở cảnh sát với tội danh cố ý giết người.
Anh cũng nhanh chóng gọi Úc Nhan Điền lệnh cho anh ta lập tức xử lý vụ này. Còn bản thân vội bế Lạc Nhạn đi. Nhìn thấy máu ở đùi cô trái tim anh gần như đã bị rút cạn. Nếu phải đánh đổi cả mạng sống của anh mà cứu được mẹ con cô anh nguyện ý, anh mất hết tất cả đều không có gì lớn lao cả chỉ cần hai mẹ con Lạc Nhạn bình an. Anh đều chấp nhận.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu kia, anh chợt nhớ đến nhiều tháng trước cũng từng đợi chờ cô như vậy. Nhưng lần này là cực kỳ nguy hiểm, anh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra cũng hiểu rõ mức độ của ca phẩu thuật.
Lạc Dịch không thể ngồi trên ghế mà anh dựa vào tường, có lúc thì khom người tay bóp trán, sắc mặt từ khi nhìn thấy Lạc Nhạn nằm co ro trong nhà vệ sinh đã xấu tệ. Anh sợ. Nếu trước đây anh cho rằng mất cô thì cuộc đời này của anh sẽ không thể sống vui vẻ được. Còn hiện tại nếu cô không còn có lẽ anh cũng không sống nỗi vì cô là người thân, là vợ và là mục đích anh tồn tại. Anh siết chặt hai tay lần nữa nhìn cánh cửa phòng phẩu thuật, đã ba tiếng trôi qua nó vẫn đóng kín như vậy.
Rồi cửa đột nhiên mở ra, có một bác sĩ nữ chạy ra ngoài vừa nhìn thấy anh đã biết là người nhà của bệnh nhân.
Không đợi anh hỏi gì cô đã thông báo. “Hiện tại bệnh nhân đang rất nguy kịch. Mất máu quá nhiều, lại thêm cô ấy thuộc loại máu hiếm. Quan trọng là vì đứa bé trong bụng. Hiện tại cả hai đều nguy kịch, không còn chọn mẹ hay chọn con được nữa. Chúng tôi đang cố hết sức, xin anh cứ chuẩn bị tâm lý.” Cô bác sĩ nói một hơi xong cũng không quan tâm sắc mặt của Lạc Dịch mà chạy đi lấy thêm máu.
Lạc Dịch cuộn tay đấm mạnh lên tường một cái. Vừa lúc này Vu Chấn Đông và Lộ Khúc cũng vội vã chạy tới. Bọn họ là nghe Úc Nhan Điền thông báo.
“Nhạn Nhạn sao rồi?” Lộ Khúc nhìn Lạc Dịch cả người đều đờ đẩn dựa vào tường, dự cảm không tốt dâng lên. Người bạn này của anh chưa bao giờ lộ ra biểu cảm và dáng vẻ kinh sợ, tuyệt vọng như thế này. Dù là trước đây khi Lạc Nhạn bỏ trốn cũng chưa từng thấy anh (Lạc Dịch) như vậy. Vì Lạc Dịch biết Lạc Nhạn vẫn đang sống tốt. Còn hoàn cảnh này Lạc Nhạn đang tình thế nguy hiểm, còn cả đứa con của hai người nữa. Lộ Khúc thật sự rất đau lòng.
Lạc Dịch không trả lời, anh chỉ nhắm nghiền hai mắt như suy nghĩ cũng như đang nhớ đến hình ảnh Nhạn Nhạn của anh từ khi còn bé đến khi trưởng thành trở thành người con gái của anh, rồi thành vợ anh còn mang thai con của anh.
Hai bác sĩ khác mang theo máu trở lại phòng phẩu thuật cũng không để ý đến bọn họ, vì hiện tại thời gian với bệnh nhân vô cùng quan trọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!