Phía Lạc Dịch vừa nhận được tin của người anh phái đi theo dõi nhưng chẳng có chút gì bất thường.
Lạc Dịch ngồi ở thư phòng tay day day thái dương. Thật ra suốt nhiều ngày nay, anh đã nghĩ thông một số chuyện. Anh không nên ép cô đến mức đó, anh không nên bức cô phải phá thai. Đúng vậy đó dù sao vẫn là con ruột của anh, anh làm vậy có khác nào bọn người Đoạn Dĩ Bình đã bỏ con gái mình vì quyền lực đâu. Anh không thể xóa bỏ hận thù nhưng anh sẽ không bắt cô phá cái thai đó nữa, hiện tại anh chỉ muốn nhanh tìm thấy cô rồi đón cô về Lạc gia để chăm sóc cho hai mẹ con cô thôi. Anh không biết đây có phải là hối hận hay không nhưng nếu thời gian quay lại lần nữa anh sẽ không ép cô, không khiến cô tổn thương nặng nề như vậy nữa.
Vốn Đường Sinh Quan định hẹn Lạc Dịch gặp mặt nói chuyện thẳng thắn nhưng một tin xấu ập đến. Dì ruột của anh ở New York vừa qua đời anh buộc phải bay sang New York ngay lập tức. Đành phải đặt chuyện kia sang một bên, anh sợ mình không thể về sớm không thể bảo vệ cho Lạc Nhạn nên đã báo với Tập Tu Canh và Dư Không nhờ hai người giúp anh để ý Lạc Nhạn nhiều hơn.
Lạc Nhạc vừa nhận cuộc gọi của Đường Sinh Quan còn tưởng anh định đến thăm cô hay như bình thường chỉ đê trò chuyện linh tinh với cô, sau đó nghe anh nói qua chuyện dì anh mất cô mới rõ.
“Anh đừng quá buồn.” Cuối cùng chỉ có thể nói được với anh vài từ như vậy.
Đường Sinh Quan lắc đầu. “Anh ổn. Dì bị bệnh từ trước rồi nên ai cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ là anh đi rồi có hơi lo cho em ở đấy.”
Lạc Nhạn cảm động không thôi, cô bặm môi rồi đáp. “Đừng lo cho em quá. Em hiện tại đã ổn rồi. Anh cứ yên tâm làm chuyện của mình đi, em đã làm phiền anh nhiều rồi.”
“Là anh tự nguyện.”
Nói xong lời này Đường Sinh Quan liền cúp máy, anh như bị điên lái chiếc moto của mình một đường chạy thẳng đến ngoại ô. Đương nhiên anh cũng phải đảm bảo không bị ai theo dõi mới thoải mái phóng hết tốc độ như vậy.
Anh không biết mình úng não hay gì, rõ ràng đi một cách không chuẩn bị thế này thì sẽ rất nguy hiểm cho cô nhưng anh không kiềm chế được muốn gặp cô trước khi bay sang New York.
Chỉ mất chưa đầy hai tiếng Đường Sinh Quan đã tới nơi. Anh bỏ mũ bảo hiểm ra rồi nhanh chạy vào nhà, chỉ thấy bảo mẫu đang ở bếp.
“Ơ Đường thiếu.” Bảo mẫu thấy anh thì kinh ngạc, cô vội đứng dậy chào hỏi..
“Nhạn Nhạn ngủ sao?” Anh cởi bỏ áo khoác da của mình vắt lên khủyu tay.
“Vâng.”
Anh không nói thêm mà đi nhanh lên tầng. Anh gõ cửa hai cái đã nghe giọng cô gái vang lên. “Chị vào đi.” Anh đoán cô cho rằng anh là bảo mẫu.
Đường Sinh Quan đẩy cửa. Đập vào mắt anh là cô gái đang đưa lưng về phía mình, tấm lưng trắng nỏn đang hiện ra ngay trước mắt. Đường Sinh Quan nhìn đến thất thần.
Lạc Nhạc không kéo được khóa váy phía sau, không nghe tiếng động nào sau đó cô nâng mắt nhìn vào tấm gương trước mắt thì thấy người đàn ông đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình. Lạc Nhạn hoảng hốt a lên vội xoay người lại.
Cô lắp bắp. “Anh...anh...sao lại ở đây?” Cô trước đó còn khó hiểu vì tự nhiên anh tắt máy đột ngột, còn cho rằng anh có chuyện gì đó, cô gọi lại vài lần nhưng không ai bắt máy. Cô còn đang lo lắng không thôi, thế quái nào hiện tại anh lại ở đây rồi, còn trong lúc cô đang thay đồ nữa. Thật là xấu hổ mà.
Đường Sinh Quan hoàn hồn quay người lại. “À...anh tới tạm biệt em.”
Lạc Nhạn thở dài. Cái khóa kéo phía sau cô không sao kéo lên được. Cô nhìn tấm lưng người đàn ông rồi nhếch miệng. Anh cũng có lúc đáng yêu thế này đấy. “Này, anh gọi bảo mẫu lên giúp em với.”
Đường Sinh Quan nhớ đến tấm lưng mảnh khảnh, trắng nuột kia thì nuốt nước miếng, anh không làm theo ý cô mà hỏi. “Gọi bảo mẫu làm gì?”
Lạc Nhạn dựa người vào gương. “Em không kéo được khóa váy. Anh nhanh đi.”
Người đàn ông chợt nở nụ cười lưu manh. Anh cảm thấy cơ hội đến với mình rồi. Không có chút ngại ngùng gì nữa, anh xoay người lại nhìn cô không rời mắt. Sau đó theo ánh mắt khó hiểu của cô gái từng bước tiến gần cô.
“Này. Anh làm gì?” Lạc Nhạc dán chặt lưng vào chiếc gương, cô nhìn nụ cười không mấy đàng hoàng của anh thì sợ hãi. Cái tên này, bản chất trước đây lại trổi dậy rồi hả.
Đường Sinh Quan nhếch miệng kéo cô xoay lưng lại. Anh trầm giọng bên tai cô. “Giúp em kéo váy.” Nói xong mặc kệ phản ứng của cô ra sao, anh hướng ánh mắt đến bờ lưng đang lộ ra của cô cùng với khóa kéo đang lở chừng.
Anh nhìn một lúc nâng tay nhẹ nhàng kéo lên, các ngón tay anh vô tình hay cố ý chạm vào vùng da mịn màng của Lạc Nhạn khiến cả người Lạc Nhạn căng cứng. Chính Đường Sinh Quan cũng không khống chế xúc động lúc này của mình. Khóa váy đã kéo xong nhưng cả hai không ai lên tiếng cũng không ai nhúc nhích. Chỉ có nhịp thở không đều của hai người. Khi Lạc Nhạn không chịu nổi tình cảnh khó xử này định lên tiếng thì cả người cô rơi vào vòng ôm của người đàn ông.
“Sinh Quan...anh...” Lạc Nhạn không rõ cảm giác lúc này của mình, nhưng cô lại không muốn tránh né gì cả. Cô lặng im không nói gì cũng không cử động mặc cho anh ôm mình từ phía sau.
Đường Sinh Quan thấy cô không hề phản kháng, anh vô cùng vui mừng siết chặt eo bụng của cô. “Nhạn Nhạn.” Anh thì thầm bên tai cô. “Anh nhớ em nên mới đến gặp em đột ngột thế này. Cảm giác này kỳ lạ lắm. Anh như sợ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát của anh, anh không bảo vệ được em. Anh rất lo.” Anh hạ môi mình hôn lên tai cô.
Lạc Nhạn run lên. Cô cắn môi mình rồi nâng tay áp lên mu bàn tay của anh. “Anh đừng nghĩ nhiều quá. Anh cho người bảo vệ em nữa mà. Em sẽ không sao đâu.” Lời cô vừa dứt thì Đường Sinh Quan chợt xoay người cô lại đối diện mình.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cô dán vào tủ quần áo. Anh nhìn cô không chớp mắt. Bàn tay anh âu yếm bên má của cô.
Bị ánh mắt tràn đẩy lửa tình và dục vọng của anh, Lạc Nhạn vội lên tiếng. “Sinh...” Chữ Quan kia đã bị anh nuốt lấy.
Đường Sinh Quan một tay đỡ lấy eo cô, một tay ôm lấy mặt cô, anh mút nhẹ cánh môi cô gái. Anh đã hôn nhiều phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên nó khiến anh mê đắm và hưng phấn đến như vậy.
Lạc Nhạn trợn tròn mắt cô dùng hai bàn tay đẩy anh ra nhưng Đường Sinh Quan như mất lý trí, cô càng phản kháng anh càng hôn.
Cuối cùng Lạc Nhạn thả lỏng tay, cô ôm chặt lấy eo người đàn ông mặc cho anh hôn mình điên cuồng.
Khi cuốn lấy lưỡi cô, Đường Sinh Quan như muốn bay bổng ở cõi bồng lai tiên cảnh. Anh càng càng quấy trong khoang miệng cô hơn, nuốt hết tất cả mật ngọt trong khoang miệng cô anh vẫn không sao thỏa mãn. Càng hôn cành nghiện. Đến khi khóa váy lần nữa bị anh kéo xuống, tay anh âu yếm ở bờ lưng đẹp đẽ của cô cũng là lúc Lạc Nhạn bừng tĩnh. Cô vội xoay mặt đi, cũng đẩy anh ra. Cô thở dồn dập dựa vào tủ đồ, cánh môi đã bị anh hôn mút đến tê rần.
Đường Sinh Quan nhắm mắt tựa đầu vào hõm cổ cô. Anh khàn giọng. “Anh xin lỗi.” Rồi vòng tay ra sau lưng cô lần nữa kéo lại khóa váy.
“Nhạn Nhạn, xin lỗi. Là anh không kiềm chế được.” Anh hôn hôn ở cổ cô một chút lấy lại bình tĩnh rồi đứng thẳng người.
“Anh không cố ý ép buộc em.” Mặc dù biết mình cưỡng hôn người ta nhưng anh cũng không hối hận. Hiện tại nhìn cánh môi ướt át, sưng đỏ của cô. Đó là kết quả do anh gây ra, chẳng hiểu sao anh cực kỳ thỏa mãn và vui vẻ nhưng mà thật sự anh cũng rất sợ cô sẽ giận mình.
Lạc Nhạn nghe anh liên tục xin lỗi như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị phụ huynh răn đe thì buồn cười.
“Em...em cười cái gì?” Cái này mới khiến anh sợ hơn. Chắc chắn nụ cười này không đơn giản chút nào đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!