Hôm sau Đường Sinh Quan vội cho người tìm một bảo mẫu đáng tin để chăm sóc Lạc Nhạn trong quá trình mang thai. Anh nghĩ cô nên ở đây luôn mà không cần phải đi đâu nữa. Thứ nhất hiện tại ở đây khá an toàn, thứ hai sức khỏe cô không tốt còn có đứa bé, lỡ trong quá trình di chuyển gặp phải tai nạn thì không hay.
Vì không biết phụ nữ có bầu cần những vật dụng gì nên anh đành phải đợi Lạc Nhạn tỉnh dậy mới hỏi sau.
Chín giờ sáng Lạc Nhạn lờ mờ mở mắt, vì cửa sổ đóng kín nên không nhìn thấy được ánh mắt trời sáng rực bên ngoài. Cô ngồi dậy, lại theo thói quen xoa xoa bụng mình rồi mang dép tiến đến cửa sổ bằng gỗ.
Vừa đẩy cửa ra mùi không khí trong lành và cả ánh nắng ấm áp ngay tức thì ập vào cả người khiến tâm tình Lạc Nhạn vô cùng thoải mái.
Cô nghĩ nếu ở đây sinh em bé luôn sẽ là một môi trường rất tốt. Nhìn những căn nhà tương tự ở phía bên kia đường, có tiếng của những đứa trẻ vui đùa, còn có những người già đi bộ tập thể dục. Không ngờ muộn vậy mà họ vẫn còn đi tắm nắng. Cô nghĩ.
Ngắm nhìn cảnh quan xung quanh một lát cô mới vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau cô vẫn còn mặc bộ đồ y tá hôm qua. Hiện tại cô chẳng có vật dụng, quần áo nào khác. Thôi thì tạm thời chịu khó mặc như vậy trước, định rời khỏi phòng đi tìm Đường Sinh Quan thì tiếng gõ cửa vang lên. Không cần hỏi cũng biết là anh, trong nhà này còn ai khác nữa đâu.
“Anh mang quần áo cho em.” Đường Sinh Quan thật ra rất luyến tiếc bộ cô đang mặc, ừ thì anh đúng là bị bộ dạng đó của cô làm cho xốn xang con tim đấy. Nhưng mà chắc cô cũng khó chịu khi mặc từ hôm qua đến giờ rồi.
Lạc Nhạn mỉm cười nhận lấy. “Em cảm ơn.”
Lúc cô trở vào phòng tắm nhìn thấy có cả đồ lót bên trong thì hơi xấu hổ. Cô hơi tò mò không biết anh kiếm đâu ra quần áo phụ nữ nhanh như vậy.
Xong xuôi cô bước xuống tầng, thật sự ngôi nhà này rất giống với những ngôi nhà ở một ngôi làng ở Thụy Sĩ. Cô đúng là vô cùng thích nơi đây.
“Lại đây ăn sáng nào.” Thấy cô đứng ở bậc thang, anh có chút không yên tâm. Hiện tại cô đang là phụ nữ có thai, chỉ cần sơ sẩy thôi đã rất nguy hiểm.
Lạc Nhạn gật đầu, ngồi ở ghế cô nhìn qua trứng rán, bánh mì sandwich đã được nướng qua. Cô nâng nhìn anh tán thưởng: “Không ngờ anh còn biết làm đồ ăn.”
Đường Sinh Quan đẩy ly sữa đến trước mặt cô. “Mấy món thế này đơn giản mà.”
Anh nhìn cô vài giây nói thêm: “Em ở lại đây luôn đi. Ngôi nhà này của ngoại anh, nhưng bà đã không còn, sau đó nó thuộc về anh. Hiện tại không có ai ở cả, anh thấy ở đây rất an toàn và bảo mật. Anh cũng đã thuê cho em một bảo mẫu rồi, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho em.”
Lạc Nhạn cắn môi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện. “Em nợ anh nhiều quá.” Cô nhỏ giọng lên tiếng.
“Vậy sau này bù đắp cho anh.” Anh buộc miệng nói mà không suy nghĩ. Đến khi lời cũng đã nói ra rồi, cô cũng đã nghe anh mới thấy hình như bản thân hơi vội rồi.
Để thay đổi bầu không khí có chút kỳ lạ này anh chuyển sang vấn đề khác. “Được rồi. Em xem muốn mua những thứ gì thì ghi ra giấy anh sẽ đi mua giúp em.”
Anh chợt nhớ vài thứ quan trọng. “À điện thoại em đã tắt nguồn chưa?”
Lạc Nhạc như hiểu ra ý của anh, cô gật đầu. “Em tắt rồi ạ.”
“Còn có tiền bạc nữa. Hiện tại em không thể dùng thẻ mà Lạc Dịch đã cấp cho em. Anh ta có thể dựa vào lịch sử giao dịch tiền với định vị điện thoại của em mà tìm ra em.” Nhìn thấy một ít mức dính bên khóe miệng cô, anh đảo mắt một giây rồi chẳng ngại ngùng cầm lấy tờ khăn giấy lau cho cô.
Lạc Nhạn có hơi ngạc nhiên vì hành động của anh nhưng sau đó cũng không tránh né như trước, cô gật đầu với anh. “Em còn một thẻ khác là do em tự mở, tiền đó cũng là tự em đi làm mà có được. Chắc dùng đến sẽ không nguy hiểm ạ.”
Nghe cô nói Đường Sinh Quan mới nhớ tới lần cô lỡ miệng nói ra cô đi làm là vì cần tiền. Hóa ra cô không phải đùa.