Hôm sau cô chợt nhớ tới hoạt động tình nguyện. Hoạt động này kéo dài xuyên suốt mùa nghỉ hè. Cô được biết chỉ cần qua ba tháng mang thai đầu tiên thì có thể sinh hoạt tình dục bình thường. Cô vui vẻ cùng dì Lan đến bệnh viện khám thai. Cô đã có bé bi được một tháng rưỡi rồi. Xem ra chỉ cần tránh né anh khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng là ổn.
Cô có nói chuyện này với dì Lan, dì rất muốn chăm sóc cô nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của Lạc Nhạn cũng không còn cách nào giải quyết tốt hơn.
Bây giờ vấn đề căng thẳng nhất là Lạc Dịch có đồng ý hay không? Cô phải dùng mọi khổ nhục kế, mỹ nhân kế còn có lời nói sắc bén đâu may mới thuyết phục được anh. Ôm bức bối, lo lắng chờ anh đến tám giờ tối. Hôm nay anh thế mà về sớm như vậy, cô đoán chắc không có tiệc rượu gì.
Thấy cô ngoan ngoãn chờ mình ở nhà, một cảm giác hài lòng dâng lên trong tim, Lạc Dịch nhếch miệng đưa áo khoác cho cô cầm. “Lại có chuyện gì à?” Anh làm sao không hiểu cô, chắc là có vấn đề gì đó muốn xin anh đây mà. Có điều nếu là những chuyện bình thường , đơn giản thì anh cũng không khó khăn với cô.
Lạc Nhạn dạ, cô đi đến ôm lấy cánh tay của anh, hai người vừa đi vừa im lặng, chẳng ai nói gì.Cơ bản là muốn vào phòng mới bắt đầu trò chuyện.
Như thương ngày cô đợi Lạc Dịch tắm rửa, dì Lan mang khây đồ ăn lên còn nhìn gật đầu cổ vũ. Lạc Nhạn mỉm cười, đợi dì Lan đì rồi cô mới hít sâu vài hơi để bình tĩnh hơn.
Vừa đúng lúc Lạc Dịch bước ra khỏi phòng tắm. Lạc Nhạn vì có chuyện xin xỏ nên chủ động cầm lấy khăn lau tóc cho anh. Lạc Dịch rất hưởng thụ ngồi xuống ghế xoay ở bàn làm việc để cô giúp mình lau khô tóc.
Lau được một hồi, Lạc Dịch thấy đủ rồi nên kéo người cô ngồi trên đùi mình. Anh nhìn tỉ mỉ vào mắt cô, ánh mắt lơ đãng hướng đến hai quả đồi lộ ra phân nửa vì chiếc váy ngủ thiếu vải kia. Cổ họng anh hơi khô khan, anh bỗng nhấc người cô lên cầm một chân cô dạng ra để cô ngồi đối diện với mình. Anh cực kỳ thích loại tư thế thân mật và không có chút khe hở nào như thế nào, muốn làm gì cũng dễ dàng và còn vô cùng kích thích.
Anh cong hai ngón tay lại rồi ma sát ở bộ ngực căng đầy của cô. “Nói đi, muốn xin thứ gì?” Dứt lời anh cúi đầu hôn gặm bên cần cổ cô gái khiến Lạc Nhạn ưm lên.
Đợi đến khi Lạc Dịch liếm mút đủ rồi cô mới lên tiếng: “Dịch, em muốn tham gia tình nguyện viên.”
“Hửm?” Anh dừng hôn, nâng mắt nhìn cô. Mày anh nhíu lại muốn cô nhắc lại lần nữa.
Lạc Nhạn thở dài cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình rồi nhỏ giọng: “Em muốn đi tình nguyện trong hè, ai cũng nói sinh viên nên đi tình nguyện một lần, nó vô cùng ý nghĩa và cũng dạy cho mình nhiều thứ. Em sợ những năm sau sẽ rất bận không thể đi được, năm nhất này là phù hợp nhất. Anh cho em đi nhé.” Nói đã rồi, Lạc Nhạn vòng tay ôm lấy cổ anh, cô hướng cánh môi của anh hôn một cái.
Anh không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là không còn vui vẻ như trước đó, anh hỏi: “Bao lâu?”