Cuối cùng đành phải tạm biệt bọn Đường Sinh Quan. Cô muốn tự bắt taxi về nhưng anh không đồng ý. Anh cứ nghĩ tới chuyện cô bị bắt cóc lần trước lại không dám để cô đi một mình ban đêm.
Lạc Nhạn không thuyết phục được anh nên để anh đưa mình về.
Hai tiếng sau mới tới Lạc gia. Đường Dinh Quan xuống xe tiễn cô.
“Được rồi, đã quá muộn rồi anh tranh thủ về sớm đi.” Cô hơi áy náy vì phiền người ta như vậy.
Đường Sinh Quan lắc đầu. “Anh có nhà ở đây, yên tâm. Em vào đi.” Ánh nhìn của anh quá say đắm khiến Lạc Nhạn hơi mất tự nhiên. Cô chớp mắt gật đầu với anh rồi vào nhà.
“Nhạn Nhạn.” Anh gọi.
Cô dừng lại không xoay người lại mà cứ thế đứng yên nghe anh nói.
“Anh không có cơ hội sao?” Anh vốn không định hành động sớm thế này, chỉ là trực giác bảo anh nên nói gì đó với cô. Anh cứ sợ sau khi cô bước qua cánh cổng rộng lớn trước mắt thì sẽ có hàng tá chuyện gì đó không hay xảy ra, chẳng hiểu sao những ý nghĩ này lại tới với anh vào lúc này.
Lạc Nhạn cúi đầu, cô nhìn hòn đá dưới chân, sau đó hít sâu mới xoay người lại đối diện anh.
“Sinh Quan, xin lỗi.” Cô vốn không đáng được anh yêu.
Mặc dù đã dự đoán được kết quả nhưng lòng anh vẫn rất đau. “Tại sao?”
“Trong lòng em đã có người đàn ông khác.”
“Là ai?”
Lạc Nhạn cắn môi. “Em không thể nói.”
Đường Sinh Quan không ép cô nữa, nhìn ánh mắt và cả nét mặt của cô, anh đã rõ cô thực sự yêu người khác rồi. Anh vừa không cam lòng cũng vừa lưu luyến. Và cũng vừa muốn biết người đàn ông trong lòng cô rốt cuộc là ai.
Trước khi rời đi anh nhìn chăm chú cô một lúc sau đó theo ý muốn của trái mình đến gần cô. Anh nhẹ giọng nói: “Có thể cho anh ôm em không?”
Lạc Nhạn ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau không chút né tránh. Cuối cùng cô gật đầu.
Đường Sinh Quan gượng cười chầm chậm ôm trọn thân thể cô vào lòng. Cô thật sự rất gầy. Anh siết chặt lấy eo cô một lúc, bờ môi anh vô tình cũng cố ý đặt nhẹ bên vành tai cô một giây. Anh thì thầm: “Chừng nào em còn chưa gả cho người đàn ông khác anh vẫn không bỏ cuộc.” Dứt lời anh cũng buông cô ra rồi xoay người hướng đến chiếc xe của mình dứt khoát rời đi.
Lạc Nhạn đứng lặng yên nhìn chiếc xe khuất dạng mới thở nhẹ rồi vào biệt thư.
Ngoài xin lỗi và cái ôm an ủi cô không thể cho anh thứ khác. Mong rằng anh sẽ sớm tìm được người con gái yêu anh thật lòng.
Nhìn thấy dì Lan, Lạc Nhạn hỏi: “Anh ở phòng ạ?”
Dì Lan gật đầu. “Vâng, cô mang phần ăn khuya này cho cậu giúp tôi ạ.”
“Được” Lạc Nhạn nhận lấy, cô nhìn thoáng qua là một chén chè long nhãn và ly nước cam ép. Cô biết anh là kẻ nghiện nước cam ép. Mỉm cười bưng đồ ăn đến trước cửa phòng anh.
Gõ vài cái không có động tĩnh gì. Cô hơi kỳ lạ, không lẽ anh ở thư phòng nhưng cũng không ngoại trừ anh mệt mỏi sẽ ngủ quên hoặc đang tắm.
Nghĩ vậy cô tự mở cửa đi vào, đúng như cô suy đoán anh không ở trong phòng ngủ. Lại sang thư phòng cũng không có. Lạc Nhạn nhíu mày khó hiểu. Cô đặt đồ ăn trên bàn làm việc của anh rồi trở về phòng mình. Cô định tắm rửa xong rồi đi tìm anh sau.
Vừa mới mở cửa đã bị một lực kéo mạnh vào, tiếp sập cửa rầm một tiếng, Lạc Dịch đè ép cô lên cánh cửa cuồng bạo hôn cô như muốn nuốt cô vào bụng.
Lạc Nhạn bị anh anh cắn mạnh trên môi, cô đau đớn kêu lên nhưng lại để anh thuận lợi đưa lưỡi vào trong cuồng loạn trong khoang miệng cô.
Cảm thấy anh giống như bị điên đến nơi, anh nào có phải hôn cô mà là cắn xé. Mùi máu tươi xộc lên khoang mũi khiến Lạc Nhạn hoảng sợ cô ra sức đẩy mạnh anh ra nhưng Lạc Dịch như mất bình tĩnh, anh giữ chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu.
Cuối cùng cô chịu thua để anh tàn sát trên môi mình, cô không đáp lại anh.
Lạc Dịch bị cô kháng cự anh càng tức giận hơn. Anh nâng tay nắm lấy bên áo của cô xé mạnh. Các cúc áo bị lực giật mạnh mà văng tứ tung rơi xuống sàn.
“Dịch...ưm...anh...a...” Cô không thể nói được câu nào.
Khi những giọt nước mắt cô lần lượt rơi trên má, lúc này Lạc Dịch mới dừng lại. Tay vò nắn ở ngực cô cũng khựng lại.
Tiếng cười khinh khỉnh của anh vang lên. “Sao, không phải thằng đàn ông khác ôm cô, cô cũng không kháng cự mà. Tôi còn cho rằng cô thèm muốn được đàn ông làm đến mức thằng nào cũng có thể đâm vào thân thể cô chứ.” Anh vừa dứt lời một cái tát giáng ngay bên mặt. Anh không kịp tránh né gì chỉ dửng dưng cũng kinh ngạc nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lạc Nhạn không thể tin người đàn ông cô dùng cả trái tim để yêu lại dùng những lời lẽ xấu xí đó sỉ nhục cô như vậy. Cô đau lòng và uất nghẹn đến không thể làm gì. Nước mắt không ngừng rơi, cô nhìn anh, rõ là đôi mắt cô yêu thích và muốn chìm đắm suốt bao nhiêu năm qua nhưng giờ đây nó thật xa lạ.
Giọng cô nghẹn ngào và thê lương. “Em có lỗi gì? Là vì em mang dòng máu họ Đoạn sao? Được. Nếu đó là tội của em vậy thì anh giết em đi, nếu em biến mất, nếu em chết có thể khiến anh thoải mái hơn anh hãy làm đi. Em không hận, cũng không trách anh. Em thật sự không chịu nổi khi thấy anh dùng thái độ này với em nữa. Em rất đau khổ.” Cô nói xong cả người cũng ngồi bệt xuống sàn nhà.
Lạc Dịch nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra. Anh vốn không muốn dùng những lời lẽ đó để sỉ nhục cô. Nhưng...anh không kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng. Cảnh tượng cô tươi cười nói chuyện cùng người đàn ông khác, cảnh tượng người đàn ông lau miệng cho cô cả cảnh người đàn ông ôm cô vào lòng khiến anh như muốn phát điên. Anh thừa nhận, anh ghen.
Hai người rơi vào im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc kiềm nén của cô gái.
Anh mệt mỏi ngồi ở mép giường của cô. Nhìn cô cúi đầu co ro khóc thương tâm như vậy anh làm sao có thể không đau lòng. Nhưng bảo anh phải đối xử với cô như trước thì tuyệt đối không thể. Anh không sao làm được.
Khi anh đang vùi đầu vào hai tay suy nghĩ về chuyện của hai ngươi thì có đôi bàn tay mềm mại của cô gái ôm lấy cổ mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!