Cả hôn lễ thật sự bùng nổ.
Đặng Chi Lan sáng mắt còn sốc hơn cả tin Huỳnh Khang chấp nhận lấy cô nữa kìa. Mù bẩm sinh cũng có thể đột ngột sáng mắt trở lại ư? Chuyện hoang đường quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Lê Thế Huân ngồi phía xa, bàn tay siết thành nắm đấm đã thả lỏng, đây chính là kết quả mà anh muốn thấy. Thế Huân khoanh tay trước ngực, thả lưng tựa vào ghế. Anh hướng mắt nhìn về phía sân khấu. Quả nhiên người nhà họ Huỳnh không để yên chuyện này, bọn họ bật dậy, xông thẳng về phía Chi Lan.
"Cô có biết mình đang nói cái gì không hả?" Bà Thảo bước đến trước mặt cô, hai mắt trừng trừng, bà ta cố gắng nén cơn điên trong người không quát nạt Chi Lan ngay tại đây. Bởi vì chỗ này không chỉ có riêng mình nhà họ Huỳnh.
Cha của cô cũng ngạc nhiên không kém, trước hết là vui mừng, ông giữ chặt tay cô vội vàng hỏi: "Con sáng mắt ư? Con nói thật chứ?"
Trông thấy vẻ mặt vui còn hơn bắt được vàng của cha, cô xúc động suýt khóc. Từ sáng đến giờ Chi Lan phải kìm nén giả mù, cảm xúc lần đầu tiên thấy rõ mặt cha của cô cũng bị dìm xuống. Bây giờ cô đã có thể ngẩng mặt nhìn cha thật lâu, khẳng định cho cha biết mắt cô đã sáng.
"Con nói thật, con sáng mắt rồi."
Dứt lời cô ngoảnh đầu nhìn Huỳnh Khang và mẹ hắn ta. Chi Lan không chút kiêng nể thẳng thừng nói rõ: "Nhờ đôi mắt sáng đã cứu con, con không muốn lấy Huỳnh Khang, càng không muốn gả vào nhà này."
Kiếp trước vì gả cho hắn mà gia sản nhà họ Đặng mất trắng, cha mẹ bị hại chết tức tưởi. Còn cô bị người chồng ác quỷ ném thẳng xuống lầu, bi kịch chồng lên bi kịch. Sống lại một kiếp, cô không còn là Chi Lan yếu đuối ngày trước. Ba năm là hồn ma theo chân Thế Huân, thứ cô học được của anh là sự dứt khoát tàn nhẫn.
Bà Thảo không chịu được sự sỉ nhục này, đứa con trai cưng kế thừa gia nghiệp lớn nhất Tây Đô, Huỳnh Khang thân phận cao quý lại bị một đứa con gái 18 tuổi từ chối. Cô ta thẳng thừng tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, hành động này là đang nhổ nước bọt vào nhà họ Huỳnh bọn họ.
"Cô im miệng! Cúi xuống nhặt veil cài lên đầu và làm lễ ngay!"
"Từ nhỏ tới lớn người làm cha như tôi chưa từng ra lệnh cho Chi Lan như thế. Con bé chưa bước chân vào làm dâu nhà bà. Thái độ quát tháo của bà khiến gia đình tôi phải suy nghĩ lại hôn sự này."
"Đúng, Chi Lan chưa vào làm dâu nhà bà, giữa đám đông bà quát nạt con bé như thế. Thử hỏi khi vào làm dâu nhà bà, bà sẽ đối xử với con bé ra sao?" Mẹ cô chậm rãi đi tới, gương mặt hiền thục lúc sáng hoàn toàn biến mất thay vào đó là đôi mắt sắc bén, giọng điệu sặc mùi quyền lực.
"Có chuyện gì vậy ông Luân?" Huỳnh Mẫn Đạt thấy cảnh tượng nháo nhào như cái chợ này, sắc mặt ông ta tối sầm. Lỗ tai ông Đạt thính, tiếng bàn tán xì xầm bên dưới ông ta nghe rõ từng câu chữ một, ông cảm thấy mặt mũi nhà họ Huỳnh đang bị giẫm nát mà không khỏi tức giận, ông ta nói thêm: "Con gái của ông bị điên rồi đúng không?"
"Tôi không điên." Chi Lan lập tức lên tiếng.
Huỳnh Khang cảm thấy hai bên gia đình nồng nặc mùi thuốc súng, nếu cứ kéo dài tình này, chắc chắn sẽ hủy hôn thật. Nếu Chi Lan không gả vào nhà họ Huỳnh cũng đồng nghĩa với việc khối gia sản kếch xù thoát khỏi tay hắn ta. Kế hoạch đưa Tây Đô lên cao hơn sẽ thất bại ngay lập tức. Chi Lan không mù nữa, nhưng vẫn là một đứa dại khờ mà thôi, không cần phải gắt lên với cô ta. Ngược lại ngọt ngào dỗ dành mới hiệu quả.
Hắn ta nắm lấy tay cô vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay, ánh mắt chứa chan tình ý.
"Em bình tĩnh lại đi, sắp gả đi xa cha mẹ nên em kích động đúng không? Ngoan nào, hoàn thành hôn lễ xong, anh sẽ đưa em về nhà cha mẹ vợ ở vài tháng nhé?"
Dứt lời Huỳnh Khang đặt lên tay cô một nụ hôn, thái độ nuông chiều vô đối. Nếu là trước đây nhất định cô sẽ bị mấy lời này mê hoặc. Nhưng bây giờ thì không, câu nào Khang nói ra cô cũng thấy buồn nôn tận cùng. Chi Lan rụt tay về, quắt mắt nhìn hắn ta.
"Anh bị điếc hả? Tôi nói là tôi không muốn lấy anh, chúng ta hủy hôn."
"Mà tôi cũng chẳng phải người anh muốn lấy, hôn hít tình cảm làm gì? Anh không cảm thấy chán ghét sao?"
Thái độ gay gắt của cô khiến Huỳnh Khang ngạc nhiên, cô không bị mấy câu dỗ dành xoa dịu như ngày trước nữa. Thậm chí giọng điệu càng chanh chua quá quắt hơn.
"Em nói cái gì vậy? Anh không muốn lấy em thì lấy ai? Ngoan, đừng hờn dỗi nữa."
Đặng Chi Lan nhếch mép cười khinh, cô cụp mắt nhìn chiếc veil trắng tinh bị giẫm nhăn nhúm trên đất.
"Anh cúi xuống nhặt nó lên rồi đem đi cài lên tóc Cao Lệ Chi kìa. Chỉ có cô ta mới xứng với anh."
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt của Huỳnh Khang thay đổi ngay lập tức. Làm sao cô biết đến sự tồn tại của Cao Lệ Chi?
Chỉ một thoáng thay đổi nét mặt của Huỳnh Khang, cha cô đã nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, ông gằn giọng chất vấn: "Cao Lệ Chi là ai?"
Mẹ của cô không cần câu trả lời, bởi bà biết rõ ý tứ trong câu nói của cô. Huỳnh Khang là công tử ăn chơi khét tiếng, làm quái gì có chuyện bên gối hắn chỉ có một mình Chi Lan. Bà và chồng sớm biết Huỳnh Khang không phải người đàng hoàng thật lòng yêu Chi Lan. Chỉ là con bé quá mù quáng, đòi sống đòi chết lấy Khang cho bằng được, bà thương con mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
Huỳnh Khang cúi đầu không đáp, ông Đạt cũng gằn giọng chất vấn hắn: "Tại sao không trả lời?"
"Nhà họ Đặng không cần câu trả lời, các người biết thừa cô ta là ai. Nhà họ Huỳnh các người vi phạm thỏa thuận giữa hai bên, hôn lễ chính thức hủy bỏ."
Thỏa thuận nhà họ Đặng đặt ra chỉ có duy nhất một điều, đó là đời này Huỳnh Khang chỉ có Chi Lan, nghĩa vụ của hắn là chăm sóc và yêu thương cô hết mực. Chỉ cần Huỳnh Khang vi phạm hôn lễ sẽ hủy bỏ, họ Đặng và họ Huỳnh trở mặt ngay lập tức.
Huỳnh Khang không thể để cô đi dễ dàng như thế được, hắn mất rất nhiều công sức lừa gạt cô. Đến bước cuối cùng đi đến thành công lại nhận lấy thất bại ê chề đương nhiên hắn không cam tâm.
"Chi Lan, em không được đi! Em nghe anh giải thích đã. Nếu ngày hôm nay em dứt khoát bỏ đi như vậy. Anh đảm bảo với em khắp cái đất Lâm Thượng này, không ai dám lấy em ngoài anh.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
Chi Lan hất tay hắn ra, gương mặt thanh tú đã mất đi nét hiền thục từ bao giờ, đáy mắt cô lạnh như băng hằn sâu trong đó là đầy rẫy căm thù. Cô nhướn mày hỏi hắn: "Cậu cả thì sao?"
Cả người Huỳnh Khang đông cứng, hắn ta sững sờ nhìn cô, rất nhanh sau đó hắn nhếch miệng, nụ cười khinh trên môi hé mở.
"Em nói cái gì cơ? Đầu óc bất bình thường rồi phải không?"
Chi Lan lùi về sau mấy bước, cô ngoảnh đầu lại. Cùng lúc đó người đàn ông vest đen ngồi ở phía xa cũng ngước mắt nhìn cô. Hai ánh mắt chạm nhau, cô không đoán được anh đang nghĩ cái gì. Nhưng cô thấy rõ khóe môi anh nhếch lên. Anh đang vui.
Mỗi lần Thế Huân cười như thế, Chi Lan rất sợ. Nhưng hôm nay cô đánh bạo một phen. Cô muốn cho Huỳnh Khang thấy, hắn ta chẳng là cái đinh gì cả, đừng hòng dùng quyền lực đe dọa cô. Trên đầu hắn ta còn có người quyền lực hơn.
"Tôi nói là tôi muốn cưới cậu cả nhà họ Lê."
Huỳnh Khang bật cười, lời cô nói lọt qua tai hắn ta như một vở hài kịch chọc cười người khác. Chi Lan quá thơ ngây, suy cho cùng cô chỉ là tiểu thư sống trong nhung lụa. Hai mắt mù lòa nhiều năm. Thế sự bên ngoài cô làm sao biết hết được. Lê Thế Huân là người mà cô có thể nói lấy là lấy sao?
"Chi Lan con nói cái gì vậy?" Ông Luân ngạc nhiên thốt lên. Ngay cả cha cô còn không tin nổi lời cô nói, ông thêm lời: "Rút lại lời nói đi, đừng giận quá nói bừa."
"Tại sao phải rút lại, con thật sự muốn lấy Thế Huân."
"Chi Lan! Hôn sự của con và Huỳnh Khang hủy bỏ rồi. Đừng làm càn nữa?" Ông Luân gằn giọng, ý định của cô quá điên rồ, cho dù Thế Huân từng ở nhà họ Đặng năm năm, đối với Chi Lan có thể xem là thân quen. Nhưng cô không thể tùy tiện nói về anh như thế. Trước đây cho dù ông Lê Tuấn gửi anh sang nhà họ Đặng, ông bà là chủ nhà nhưng vẫn phải kiêng nể gọi anh một tiếng 'cậu cả', đủ để hiểu vai vế của anh cỡ nào. Bây giờ Thế Huân không còn là thiếu niên năm xưa nữa, tất cả lời nói nhắc về anh đều phải cẩn trọng.
"Lấy tôi là làm càn?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, mọi người không hẹn đồng loạt gọi một tiếng: "Cậu cả."
Lê Thế Huân đến ngay sau lưng cô từ bao giờ, khí thế bức người của anh không khiến cô sợ hãi. Ba năm theo anh cô đã quen, cô xoay người gọi một tiếng: "Thế Huân."
Huỳnh Khang cau mày: "Sao em gọi thẳng tên cậu cả như vậy? Đó là vô lễ, mau xin lỗi cậu cả đi."
Lê Thế Huân không quan tâm tới lời Huỳnh Khang, sải bước đến trước mặt Chi Lan. Ngón tay dài thô ráp nâng cằm cô lên. Đôi mắt nâu tròn long lanh đã chẳng còn vô hồn như xưa nữa, trong đáy mắt cô phản chiếu hình bóng anh. Điều đó làm Thế Huân cảm thấy hứng thú, anh cụp mắt nhìn cô.
"Nói lại một lần nữa."
Thật ra bộ mặt kiên cường cô trưng ra chỉ là giả thôi, giây phút mắt đối mắt với anh, cô vẫn thấy sợ. Nó không giống như báo đóm săn mồi, mà giống như thợ săn sắc bén chờ săn báo vậy. Bất kể ai lọt vào tầm mắt đó, đều cảm giác như thợ săn chuẩn bị nã đạn mình. Chi Lan hít một hơi thật sâu, cho dù có sợ cô vẫn muốn lấy người đàn ông này. Kiếp trước cô nợ anh quá nhiều, kiếp này một lòng muốn bù đắp cho anh. Chi Lan bạo gan nhìn thẳng mắt anh, dõng dạc nói: "Em nói là em muốn lấy anh. Lê Thế Huân! Em muốn lấy anh."
Ánh mắt Thế Huân ánh lên vài tia thỏa mãn, anh buông cằm Chi Lan ra.
"Hủy bỏ hôn lễ này."
Lời của anh giáng xuống như sét đánh bên tai. Mọi người trố mắt nhìn nhau. Họ Đặng hủy hôn, ngay cả cậu cả cũng lệnh dẹp bỏ hôn lễ này. Nhà họ Huỳnh đánh mắt nhìn nhau. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với họ vậy?
"Cú twist này khá lắm, đúng là không uổng công đến đây một chuyến." Vũ Khang mỉm cười nhìn khung cảnh náo loạn phía trước. Dường như đây là ngòi pháo khởi đầu hô mưa gọi gió đất Lâm Thượng đây. Bao nhiêu năm bình lặng cuối cùng trời cũng kéo giông.
Lê Thế Huân kéo tay Chi Lan ra khỏi hôn lễ ngay tức khắc.
Cô vừa chạy theo anh vừa hỏi: "Anh đưa em đi đâu vậy?"
"Về gặp ông nội."