Việc mang trà nóng đến cho ông nội vào lúc 7 giờ sáng đã trở thành thói quen của Chi Lan, hôm nay không phải ngoại lệ. Cô dùng vai đẩy cửa phòng, tay mang khay trà vào phòng bệnh. Ông vẫn giữ thói quen cũ, luôn luôn thức dậy trước 7 giờ, thành ra khi cô bước vào, ông đã ngồi dậy tựa lưng vào gối. Trông thấy cô cháu dâu nghiêm trang xuất hiện, đôi mắt già nua hơi nheo lại, trước mắt Lê Tuấn là một lớp mờ mờ bao phủ. Ông khẽ lắc đầu, cố áp chế cơn choáng.
Chi Lan nhận ra ông nội có biểu hiện bất thường, cô hốt hoảng đặt khay trà lên bàn thuốc, vội vàng chạy đến bên giường ông.
“Ông ơi, ông không khỏe chỗ nào ạ?”
Ông Lê Tuấn không đáp, bàn tay nhăn nheo vươn tới giữ chặt cánh tay cô.
“Nhiệm vụ của con tới đâu rồi?”
Cô ngớ người một lúc, sau đó cúi đầu trầm ngâm.
“Kết hôn cũng lâu rồi, tại sao vẫn chưa có động tĩnh?”
“Con sẽ cố gắng nhiều hơn…”
Khi ông đề cập đến chuyện này, Chi Lan mới nhớ ra bản thân mình vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành, tiến độ còn chậm hơn rùa bò, đó là sinh cho Thế Huân một đứa con nối dõi. Khoảng thời gian đầu sau khi kết hôn, giữa cô và anh xuất hiện rất nhiều khúc mắc, việc gần gũi khó như lên trời. Cô vất vả chọc tức, dỗ dành, anh mới chịu buông bỏ cơn giận. Nào ngờ hai người ngắm tuyết một chuyến, anh mang về Lâm Thượng cái chân gãy, việc thân mật càng gian nan gấp bội. Chi Lan lo lắng sợ chân anh đau, nên mỗi lần anh có ý, cô vội cự tuyệt ngay. Đến bây giờ chưa có động tĩnh cũng phải.
Cô giấu cơn thở dài trong lòng, kiên quyết nói với ông: “Cô sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, nhất định con sẽ có tin vui.”
Sắc mặt ông nội trầm xuống, ông thu tay về, nghiêm giọng: “Thời gian không còn nhiều, đừng quên nhiệm vụ của mình.”
Chi Lan cảm nhận được sự thất vọng của ông, lòng càng não nề hơn.
“Dạ, con nhớ rồi.”
Sau khi ông nội dùng xong tách trà đầu tiên, Chi Lan lui ra ngoài trả lại cho ông không gian tịnh dưỡng. Cửa phòng khép lại, cô vừa xoay người đã chạm phải vóc người cao lớn, mắt xanh sâu thẳm cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Sự xuất hiện ma không hay quỷ không biết của anh ta khiến cô giật mình, Hoài Du thấy thế thì mỉm cười toe toét.
Khuôn mặt điển trai hé nở nụ cười ấp áp, má trái lẫn khóe môi đều có vết máu bầm tụ lại, quần áo tuy chỉn chu nhưng không được thẳng thớm như thường ngày, mái tóc nâu còn hơi rối. Chi Lan nhìn qua anh ta một lượt, cô lưỡng lự một chút, cuối cùng chọn mở lời: “Xin lỗi vì hôm qua đã bỏ anh lại, tình hình loạn quá…”
“Không sao.” Hoài Du cắt ngang, anh ta xoa xoa cổ gáy, uể oải nói: “Tam có gọi chi viện đến cứu tôi, tính mạng của em quan trọng nhất, đương nhiên em phải đi trước, xin lỗi cái gì chứ.”
Trông thấy Hoài Du chỉ bị xây xát bên ngoài, cả người vẫn khỏe mạnh như thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, áy náy trong lòng cũng được xoa dịu bớt, biết là tình thế bắt buộc, nhưng lúc bỏ lại Hoài Du cô có cảm giác bản thân rất tệ. Nếu Tam đã mang Hoài Du lành lặn trở về, vậy thì cô cũng không còn lo lắng nữa. Kể từ ngày Thế Huân bắn một viên cảnh cáo Hoài Du, cô càng muốn tránh xa anh ta hơn, có như vậy Hoài Du mới sống nổi.
Cô hắng giọng, khách sáo nói: “Anh không sao thì tốt, tôi đi trước.”
Dứt lời, cô vội vàng xoay người rời đi.
“Chi Lan.” Hoài Du cất giọng gọi cô, giọng anh ta rất khẽ nhưng lại khiến cô kinh ngạc tột cùng. Hoài Du không gọi cô là mợ cả, mà gọi thẳng tên Chi Lan. Cô ngoảnh đầu, trố mắt nhìn anh ta, trông thấy vẻ mặt dửng dưng thản thiên, bất giác Chi Lan hoài nghi về thính lực của mình, liệu cô có nghe nhầm không?
Cô ngờ vực xoay người toan bước tiếp, nhưng giọng nói người nọ một lần nữa níu chân cô lại.
“Em quan tâm tôi.”
“Đúng.” Cô dứt khoát trả lời, “Đêm qua tôi và anh là đồng đội, quan tâm đồng đội là chuyện thường tình, ngoài ra chẳng vì cái gì cả, mong anh đừng hiểu lầm.”
Hoài Du đút tay vào túi, lưng tựa vào cửa phòng, miệng bâng quơ nói một câu, nhưng ánh mắt dán chặt vào tấm lưng Chi Lan.
“Hôm nay em nhìn tôi lâu hơn thường ngày.”
“Anh điên rồi!” Cô quắc mắt nhìn Hoài Du, cái miệng của anh ta không thở ra được lời nào cẩn thận, họa từ miệng mà ra, anh ta không biết sao?
Bộ dạng trừng mắt, nhe nanh của Chi Lan khiến anh ta phì cười, trông cô cứ như một con mèo nhỏ xù lông, dù giận dữ thế nào cũng không thoát được hình hài đáng yêu. Nụ cười trên môi Hoài Du mềm hơn, anh ta khẽ nói: “Cảm ơn em.”
“Vì cái gì?”
“Vì đêm qua em đã không cược.” Đôi mắt xanh biếc híp lại, cong cong thành hình bán nguyệt, “Nếu không, tôi mất mặt chết đi được.”
“Vậy thì trả ơn bằng cách giữ khoảng cách với tôi đi, đừng đến gần tôi. Hai tiếng “Chi Lan” anh cũng không được phép gọi. Thuộc hạ phải gọi tôi là mợ cả, anh không phải ngoại lệ.”
Hoài Du không đáp nữa, anh ta xoay người mở cửa phòng, nụ cười trên môi vụt tắt.
***
Bóng tối bao phủ khắp căn phòng.
Tứ bề tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức người nằm trên giường ngỡ đây là một giấc mộng, cô ta vùng dậy liếc mắt nhìn xung quanh.
Không thấy được gì cả.
Không một tiếng động.
Như Mai bò quanh trên giường tìm một góc nép mình, ủy thác hết sự dựa dẫm vào bức tường cứng nhắc sau lưng. Mái tóc dài rũ rưỡi xõa trên vai, rối bù, hai mắt vô hồn nhìn xoáy vào một điểm hư không, cô ta không biết đây là đâu, hoang mang kinh hoàng. Tay trái ôm chặt cổ tay phải đã gãy, Như Mai khóc nấc lên, gọi tên anh hai đến khàn giọng. Song, chẳng có Huỳnh Khang nào đáp lời Như Mai cả, cô ta ngẩn ngơ trong sợ hãi, mãi cho đến khi thứ âm thanh vang vọng như tiếng cổng thiên đường mở ra, hai mắt cô ta sáng lên, nhanh chân phóng xuống giường.
“Thả tôi ra, ba tôi đến cứu tôi đúng không?” Như Mai bổ nhào tới, mặt mũi vô hồn đầy tuyệt vọng.
Giọng nữ lạnh lùng vang lên, mắt hơi trừng: “Tôi không phải ba cô, trật tự đi!”
Lời của người phụ nữ trước mắt dập tắt tất cả hy vọng của Như Mai, không phải là thuộc hạ ba gửi đến. Cả đêm qua không một ai đến cứu cô ta cả, thế lực Tây Đô đâu hết rồi? Như Mai không thể chịu đựng thêm nữa, đêm hôm qua là giấc mộng kinh hoàng nhất cuộc đời Như Mai. Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, cô ta đã biết thế nào là sợ hãi thật sự. Như Mai lùi bước về nơi đặt chiếc giường, ngoan ngoãn nép mình vào một góc.
“Tay cô ta bị gãy à?”
Giọng nữ mềm mại từ ngoài cửa vọng vào khiến Như Mai ngẩn người, chất giọng quen thuộc khiến hàng mày liễu chau lại. Chẳng phải đây là giọng của chị dâu hụt sao? Người từ bỏ làm dâu Tây Đô để chạy theo ác ma cậu cả - Đặng Chi Lan. Như Mai hướng mắt về phía cửa ra, ánh sáng chói lóa tràn vào bên trong, phản chiếu dấp dáng mảnh mai, người này đứng ngược sáng, nhất thời không thấy rõ mặt. truyện ngôn tình
“Cô ta bất kính với cậu cả.” Người phụ nữ còn lại nép mình sau cửa nói.
“Mở đèn đi.” Mợ cả nhẹ nói.
Đèn trong phòng lập tức vụt sáng, ánh sáng đột ngột bừng lên khiến đôi mắt Như Mai nhận phải một cơn nhức nhói. Theo bản năng, cô ta giương tay che mắt, cơ thể nép sát vào tường hơn.
Chi Lan đảo mắt nhìn một vòng, cô gái non nớt ngồi sâu trong góc, co người né tránh cái nhìn của cô. Chi Lan nghiêng đầu, nói với Tam: “Gọi người vào xử lý vết thương đi.”
Tam khó hiểu, hỏi: “Tại sao ạ?”
“Cô ta biết sợ rồi.”
Tam không có thói quen nhiều chuyện, nghe thấy mợ cả nói như thế, cô ấy gật đầu làm theo. Rất nhanh sau đó, bên ngoài có người bước vào xử lý vết thương cho Như Mai. Cô ta thất thần nhìn Chi Lan, ánh nhìn chằm chằm, gắt gao dán vào mặt cô. Hành động của cô ta là buông xuôi, mặc kệ bọn họ băng bó hay làm hỏng thêm.
Người Chi Lan gọi vào xử lý vết thương cho Như Mai rất kỹ, kiểm tra phần gãy và cố định đoạn xương, trước khi rời đi còn để lại mấy liều giảm đau.
Như Mai cụp mắt nhìn cổ tay bị băng cứng như đá, cuối cùng cô ta cũng mở miệng, giọng khàn khàn đứt quãng: “Cô… cô không ghen sao?”
“Có ghen.” Câu trả lời của cô vô cùng thẳng thắn, nó khiến Như Mai ngạc nhiên: “Vậy tại sao lại giúp tôi? Cô phải trả thù giày vò tôi chứ.”
Cô nhấc chân rảo bước tiến về phía giường nằm, mỗi bước đi tuy chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại khiến người trên giường hồi hộp không thôi. Chi Lan dứt khoát vươn tay giữ chặt cằm Như Mai, mắt nâu lóe lên hàn quang, áp bức cô ta ngay tức khắc. Giây phút này, chính Như Mai cũng bắt đầu cảm nhận được sự đáng sợ của phụ nữ khi ghen.
Cằm Như Mai bị nâng lên một cách thô bạo, “Đương nhiên tôi phải trả thù cô rồi, cô chạm vào người đàn ông của tôi kia mà.”
“Nhưng bây giờ không phải lúc.”
Chi Lan khom lưng, mắt đối mắt với cô nhóc ngồi trên giường, một phút bước vào nội tâm nhau qua ánh mắt, cô thấy được sự sợ hãi ẩn nấu sâu trong con ngươi tròn.
“Bị dọa một trận sợ lắm phải không? Có còn dám thích cậu cả nữa không?”
Đầu Như Mai cúi gầm, không đáp.
Thật khó để nhận ra một cô nhóc Như Mai kiêu kỳ đỏng đảnh trong bộ dạng này. Như Mai là con gái út vì thế Huỳnh Khang và bà Thảo cưng chiều cô ta vô độ. Kiếp trước, Như Mai luôn tìm cách gây khó dễ Chi Lan, cô ta vốn không thích thứ khiếm khuyết xui xẻo bước vào nhà họ Huỳnh. Bữa cơm gia đình mỗi lần họp mặt, bát cơm của cô luôn có ớt hiểm lẫn vào trong, thức ăn của cô lúc nào cũng có vị lạ. Có lần bát canh hầm của cô rất mặn, cô loay hoay đi tìm nước rửa trôi dư vị buốt rát đầu lưỡi. Lúc đó, cô em chồng niềm nở đưa cho cô một ly nước lọc, cô đã rất vui cho đến khi tay cô chạm phải những hạt li ti vô tình vương trên mu bàn tay Như Mai.
Đó là muối.
Thuở đó Chi Lan đơn thuần, cô chỉ nghĩ Như Mai nhỏ tuổi tinh nghịch, sau này cô mới nhận ra tinh nghịch không phải là lý do tốt để bao biện một hành vi xấu.
Như Mai thường hay mỉa mai Chi Lan không xứng với Huỳnh Khang, cô chỉ mỉm cười, giấu hết ưu tư trong lòng, lẳng lặng cam chịu.
Nhưng đó là chuyện của kiếp trước, e rằng bộ dạng thê thảm của cô lúc đó, Như Mai không đủ may mắn để thấy một lần nữa rồi.
“Như Mai, anh hai và mẹ yêu chiều hết mực, tính tình em tinh nghịch đáng yêu. Nhưng mà tinh nghịch nhầm người rồi, nhìn cái tay gãy của em mà giác ngộ đi.”
“Chị chạm vào Thế Huân, anh ấy để mặc chị nghịch ngợm. Còn em, một cái chạm đổi lấy cái tay gãy, hai người chúng ta cao thấp quá rõ ràng, chị không cần nói, em đau một lần rồi em sẽ hiểu. Đúng không, Như Mai?”
“Tuần sau chị sẽ đến thăm em, giữ sức khỏe cho thật tốt, kịch hay còn chờ em.”