“Cô Trần Nguyệt?” Chi Lan vô thức thốt lên.
Trần Nguyệt trông thấy thái độ hoảng hốt xen lẫn kinh ngạc của cô, bà chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, đôi mắt xinh đẹp tinh anh nheo lại, đuôi mắt xuất hiện không ít vết chân chim. Trần Nguyệt nhìn Chi Lan một lúc lâu, đôi môi đỏ rực hé mở nụ cười đầy thâm ý: “Biết tên của rồi à? Xem ra đã nhớ một số chuyện không nên nhớ rồi.”
Nụ cười kỳ quái của Trần Nguyệt càng khiến đầu Chi Lan đau hơn, không chỉ là giấc mơ vừa rồi, rất nhiều mảnh ký ức khác dần dần hình thành trong tâm trí. Thậm chí cô còn nhớ ra được những lần Thế Huân gặp gỡ người phụ nữ tên Trần Nguyệt này đều là ở trấn Cửu Môn. Lần cuối cùng gặp là ở căn nhà này, ngay tại đỉnh núi Cửu Môn. Song, tất cả những gì cô nhớ được chỉ là một thước phim không có âm thanh. Hai người họ nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng cô không tài nào nghe nhớ được.
Không khí trong căn nhà sụp xệ này rất lạnh, cái lạnh âm ỉ len lỏi vào xương tủy khiến Chi Lan phải rùng mình mấy cái. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của bà Nguyệt, cô nhận ra bà ta đã biết trước, ngày hôm nay cô sẽ đến đây hoặc bà ta dùng thứ gì đó tác động khiến cô phải đến đây.
“Những chuyện này là do cô sắp đặt đúng không?”
“Nhìn thấu được thì tốt.” Bà Nguyệt vẫn cười, bà ta tiến về phía chiếc giường cũ nát, khom người nhìn ngắm đôi mắt nâu tròn. Rất sáng, long lanh như phủ một tầng nước mỏng, trong trẻo vô cùng, “Mắt đẹp lắm.”
Chi Lan nhanh như cắt, cô vươn tay giữ chặt tay Trần Nguyệt, “Bà nói cho tôi biết đi, hai người có bí mật đúng không? Anh ấy… anh ấy đã làm gì để tôi được sống lại? Bà mau nói đi.”
Bà Trần Nguyệt không đáp, gỡ từng ngón tay đang bám chặt tay mình, bà ta lùi về sau hai bước, uể oải ngả người xuống ghế mây đặt bên cạnh.
“Hôm nay bấm ra hai quẻ, một cái xấu và một cái cực xấu. Cô nghĩ thử xem, cô là cái nào?”
Một câu trả lời không liên quan đến câu hỏi chút nào.
Đôi mày Chi Lan bất chợt cau lại, Trần Nguyệt không muốn trả lời.
“Cô Nguyệt, nếu cô nói cho tôi biết chuyện ở tiền kiếp, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng được.”
Lời đề nghị hấp dẫn khiến Trần Nguyệt gợi lên hứng thú. Bờ môi đỏ rực nở nụ cười tôn lên hàm răng trắng đều, hàng mi dài khẽ cụp xuống. Cánh tay vươn tới, nâng hộp gỗ đặt sẵn trên bàn lên, đôi mắt sáng đảo qua một lượt, sau đó lại chìa về phía Chi Lan. Bà ta nói, giọng điệu bí ẩn: “Đề nghị hấp dẫn đấy, vậy giao kèo đi.”
Bà ta tiếp tục nói: “Cô mang cái này về cho cậu cả, tôi sẽ nói cho cô biết một số chuyện, thế nào?”
Chi Lan vội vàng bước xuống giường nhận lấy hộp gỗ trên tay bà ta, động tác nhận hộp gỗ nhanh như giật lấy, cô sợ bà ta sẽ đổi ý.
“Được, tôi sẽ mang cái này về cho anh ấy.”
Trần Nguyệt hài lòng gật đầu, bà biết sớm muộn gì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Duyên số đưa Chi Lan đến đây, trời cao an bày tất cả, ý trời không thể nghịch.
Không gian trong nhà tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng lá xào xạc do gió đêm thổi vào ngoài cửa. Trái tim cô như bị Trần Nguyệt treo lơ lửng trên cành cây, không biết khi nào sẽ rơi xuống hoặc bị gió đêm cuốn đi mất. Chi Lan nhìn bà chầm chầm, mắt không giấu được sự mong chờ.
Chi Lan chìm vào trong mơ hồ, đột nhiên cô cảm thấy tất cả những gì xảy ra kiếp này đều không thật, mong manh như sương khói, huyễn hoặc như một giấc mộng ảo.
“Thế gian này tồn tại một thứ gọi là nghiệp duyên, phải luân hồi nhiều kiếp để trả nợ, kiếp này không xong thì phải trả qua kiếp khác, đến khi nào hết nợ thì thôi.”
Trần Nguyệt nâng mắt nhìn Chi Lan, ánh mắt sâu không đáy xoáy thẳng vào người cô. Bà ta vươn tay nhặt cây quạt vải màu đen bên cạnh, nhẹ nhàng xòe quạt phe phẩy. Từng đợt gió thổi vào người khiến Trần Nguyệt thư thả hơn đôi chút, bà chậm rãi nói tiếp: “Người đó và cô dây dưa rất lâu rồi, kiếp này đến kiếp khác, tôi cũng không nhìn nổi là bao nhiêu kiếp. Nhưng không có kiếp nào người đó có được cô cả.”
“Người đó đối với cô là vừa gặp đã yêu. Nhưng cô gái à, trên đời này mấy chữ vừa gặp đã yêu đều là tình cảm tích tụ từ nhiều kiếp trước, vừa nhìn thấy đã không kìm lòng nổi, muốn giải tỏa cho bằng hết tình cảm dở dang kiếp nào.”
“Kiếp trước cô đã được định sẵn phải lấy người đó, nhưng cuối cùng số phận vẫn lệch quỹ đạo. Cô bạc mệnh mất sớm, người đó không trả được nợ duyên cho cô. Dần dần tất cả tình cảm tích tụ thành chấp niệm. Người sống không buông được, người chết không cam tâm, ông trời đành cho hai người một cơ hội dứt điểm, trả hết tất cả duyên nợ tồn đọng trước giờ.”
“Người đó có thể thực hiện nghi thức trùng sinh, tỷ lệ thành công là 50%, nếu thành công, cả hai sẽ cùng trùng sinh.”
“Tỷ lệ thành công là 50% ư?” Chi Lan ngẩn người. Đây là một ván bài định mệnh, mức cược là cả mạng sống, nếu được thượng đế chiếu cố sẽ may mắn thành công, nếu không, cùng chết.
Đột nhiên cô cảm nhận được cơn đau nhói tê tái phát ra từ tim. Chuyện này lý giải cho cái chết của Thế Huân ở kiếp trước, không phải là anh mất kiểm soát tay lái mà là anh không kiểm soát. Vào ngày sinh nhật năm Thế Huân ba mươi tuổi, anh đã đặt cược mạng sống vào ván bài định mệnh, chấp nhận kết thúc mạng sống của mình để đổi lấy 50% hy vọng cô có thể sống lại một lần nữa.
Chi Lan chợt tỉnh ngộ, tất cả mọi chuyện cô làm, hủy hôn, chà đạp Cao Lệ Chi, muốn gả cho anh. Thế Huân chưa từng hỏi lý do, dù chỉ một lần, bởi vì anh còn tường tận lý do hơn cả cô.
Thế Huân âm thầm chiếu cố Chi Lan, anh trở thành bàn đạp để cô tiến về phía trước, hóa thành lồng sắt giam giữ cô trong vòng tay. Lễ đường là anh thiết kế, váy cưới là anh chọn. Nhảy xuống biển sâu cứu cô cũng là anh, giông tuyết cũng là anh chắn cho cô. Kiên nhẫn nắn nót từng chữ, chỉ dạy cô phát đạn hồng tâm, dạy cô cách ứng xử chủ động.
Tất cả mọi thứ anh có thể, anh sẽ không tiếc, dù là mạng của anh.
Thế Huân chưa bao giờ nói yêu Chi Lan, anh chọn cách yêu trong tĩnh lặng.
Có một loại tình yêu thầm lặng, giữa hồng trần cuồn cuộn vạn trường, bước nào cũng là ái tình cuồng loạn, ngoảnh đầu lại vẫn có người lặng lẽ chờ mong.
Loại tình yêu đơn sơ bền bỉ, không đòi hỏi, không hoa mỹ cũng không thề hẹn, len lỏi sâu trong xương tủy, không có cách nào tẩy hết được.
Loại tình yêu như sóng ngầm, nằm sâu dưới đáy biển, bất ngờ dậy sóng cả đại dương.
Đó là cách yêu Thế Huân chọn.
Chi Lan vươn tay chạm vào má, đôi gò má trắng bệch đọng lại dòng chảy ấm nóng. Nó cứ rơi mãi, rơi mãi, kéo dài xuống cằm, ướt đẫm cổ áo. Cô không thể kiểm soát được bản thân, nước mắt cứ thế tuôn ra suốt chảy, mỗi lúc càng nhiều, Chi Lan khóc nấc lên như một đứa trẻ. Tình yêu của anh quá lớn, lớn đến mức cô cảm thấy bản thân mình không xứng có được, cũng không thể tiếp nhận nổi. Cô rơi vào trong guồng quay, hình ảnh trước mắt nhòe đi rất nhiều, Trần Nguyệt ngoảnh đầu không nhìn cô.
“Cô Nguyệt.”
Trần Nguyệt ngoảnh đầu lại, trông thấy Chi Lan khóc đến cơ thể co quắp, người đã gầy trông còn gầy yếu hơn.
“Sao thế?”
“Có phải…” Tiếng nấc nghẹn khiến cô phải bỏ lửng câu nói, lồng ngực phập phồng, thở cũng khó khăn hơn bình thường gấp bội.
“Có phải… đôi mắt sáng của tôi là do anh ấy đánh đổi thứ gì đó đúng không?”
Một người mù sống lại cũng không thể nào đột nhiên sáng mắt được.
“Có phải anh ấy đã đổi cái gì không?” Cô gào lên, giọng khàn đi nhiều.
Trần Nguyệt không còn tâm tư che giấu, bà gật đầu: “Ừ.”
“Anh ấy đã đổi cái gì? Làm ơn nói cho tôi biết đi.” Chi Lan phóng xuống giường, giữ chặt người Trần Nguyệt, miệng liên tục hỏi: “Anh ấy đã đổi thứ gì?”
Bà ta không đáp, môi đỏ mím lại, mặc cho Chi Lan vừa khóc vừa gào lên.
Trần Nguyệt nhất quyết không chịu nói.
Chi Lan quên sạch bản thân mình là ai, đầu gối cô chống xuống đất, quỳ dưới chân Trần Nguyệt: “Tôi xin bà, làm ơn nói cho tôi biết đi, anh ấy đã đổi thứ gì để tôi sáng mắt.”
“Làm ơn đi, làm ơn đi mà.”
“Có phải là mạng sống của anh ấy không?”
“Làm ơn cho tôi biết đi!”
Trần Nguyệt nén bi thương trong lòng, bà ngao ngán lắc đầu, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Trần Nguyệt vẫn chọn phương án giữ bí mật.
Một lúc sau tiếng khóc thưa dần thưa dần, Chi Lan vẫn quỳ trên đất, đột nhiên cô giữ chặt chân bà, đôi bàn tay run lên bần bật, “Tôi không sáng mắt nữa, Thế Huân đổi với bà cái gì, bà có thể trả lại cho anh ấy không?”
“Tôi không sáng mắt nữa mà.”
“Bà muốn cái gì ở tôi cũng được hết, cái gì tôi cũng có thể cho bà, mạng này cũng được, trả lại vật đổi cho anh ấy được không?”
Thấy đối phương vẫn không có động tĩnh, Chi Lan bắt đầu dập đầu, trán va vào đất cồm cộp, luôn miệng van xin: “Tôi xin bà, tôi không sáng mắt nữa, tôi không sáng mắt nữa.”
Trần Nguyệt không nhìn được cảnh này, bà ta giữ Chi Lan lại, trán cô đã đỏ ửng một mảng to, nhìn thấy càng thêm xót xa.
Tình yêu quá lớn, người cho đi thì khổ, người nhận thì đau.
“Bát nước đổ đi rồi, làm sao có thể lấy lại được nữa? Thế Huân tặng cô ánh sáng đẹp đẽ nhất thế gian, vậy thì hãy đón nhận nó đi, đừng phụ lòng cậu ta.”
Đón nhận nó đi? Bằng cách nào đây? Bằng cách dùng đôi mắt sáng này nhìn anh chết đi ư?
Đẹp đẽ nhưng tàn nhẫn quá rồi, giống hệt như anh vậy.
Luôn dành những thứ đẹp đẽ nhất cho cô, còn anh thì tàn nhẫn với chính mình.
“Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, ngày hôm nay gặp được nhau là duyên số. Tôi hy vọng hai người có thể bạc đầu trọn kiếp.”
“Cô về đi, cậu cả đang đợi.”