Trời đã chập tối.
Kể từ lúc Chi Lan được Thế Huân đưa về đây, cô chưa từng bước ra khỏi phòng, cô biết giữa anh và ông nội có nhiều chuyện không thể để lọt tai người ngoài. Cô ngả lưng xuống chiếc giường đệm êm ái, mắt hướng về phía trần nhà đơn độc một màu xám quen mắt. Dần dần cô đã thích nghi với cuộc sống ở nhà họ Lê.
Chi Lan sống ở dinh thự được nuông chiều hầu hạ y hệt một nàng công chúa. Buổi sáng cô chỉ động tay pha trà dâng lên cho ông nội, quỹ thời gian còn lại cô hoàn toàn rảnh, đôi lúc Chi Lan sẽ nằm tính kế chà đạp Lệ Chi, có lúc lại vô thức nhớ đến anh.
Mỗi lúc trời chập tối thế này, Chi Lan thường gọi cho ba mẹ, báo tin rằng bản thân mình vẫn ổn, khuyên nhủ ba mẹ an tâm. Thật ra trong lòng cô biết rõ, ba mẹ làm sao có thể an tâm được. Nếu cô bị người khác bắt đi, ba mẹ có thể xông thẳng vào nhà đòi người, nhưng cô bị cậu cả dẫn đi, đối đầu với nhà họ Lê không phải là chuyện nằm trong khả năng của họ.
Cuộc gọi vừa kết thúc, cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn. Chi Lan rời khỏi giường, cô mở tủ chọn một chiếc váy, thật ra trong tủ chỉ có mỗi một kiểu váy lụa tay dài, thân váy qua đầu gối và toàn bộ đều là màu trắng, cô biết kiểu chọn màu này chỉ có Thế Huân mà thôi.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại cũng là lúc cửa phòng mở ra, người nọ ung dung sải bước vào phòng, từ tốn ngồi xuống bàn làm việc.
Chi Lan ưa sạch sẽ vì thế cô tắm rất lâu, thời gian tắm có khi phải mất gần một tiếng đồng hồ. Cánh cửa phòng tắm được mở ra lần nữa, cô khoác váy lụa mềm mại, tay cầm khăn bông bước ra ngoài, hơi nóng ẩm từ trong phòng tắm mang theo hương thơm mát còn đọng lại từ sữa tắm lan tỏa khắp căn phòng. Chi Lan có thói quen xấu, đó là mỗi lần gội đầu xong sẽ không chịu sấy tóc, cô thích cảm giác mát mẻ sảng khoái khi tóc ướt.
Chân vừa bước ra khỏi phòng tắm được ba bước, bóng dáng thản nhiên ngồi ở bàn làm việc khiến cô giật mình. Thế Huân đã ngồi ở đó từ bao giờ chẳng hay, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đã thoát khỏi chế độ săn mồi quay trở về trạng thái nhẹ nhàng, bình đạm. Anh mặc một bộ độ dài tay tối màu, thoạt nhìn Thế Huân như một chàng trai trẻ bình thường ngoài kia.
Thế Huân nâng mắt nhìn Chi Lan, gương mặt cô như vừa được tẩy rửa khỏi bụi trần, thanh tú và sạch sẽ. Mái tóc đen dài vẫn còn ướt, nước từ đuôi tóc nhỏ từng giọt xuống sàn, đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại.
"Em đến đây." Ngữ điệu của Thế Huân không thể nào xóa sạch được sự áp bức trong đó, nhưng anh đã cố gắng hạ giọng trầm thấp nhất có thể.
Thế Huân không ở trạng thái nghiêm khắc như thường ngày, nhưng lời anh nói vẫn mang trọng lực nhất định, chúng thôi thúc Chi Lan lê bước đến gần anh. Bàn chân nhỏ nhắn trắng ngần giẫm lên sàn từng bước, mũi chân tiến về phía Thế Huân không do dự.
Bàn tay to lớn cùng các khớp ngón cân xứng của Thế Huân khẽ gõ nhẹ lên đùi ba cái.
"Ngồi xuống đây."
Lời của anh khiến cô kinh ngạc, đôi mắt to tròn lại mở to hơn, hết nhìn anh rồi lại nhìn xuống đùi. Thế Huân đang bảo cô ngồi... lên đùi anh ư? Cô không nghe lầm chứ? Chi Lan khó có thể tin được mấy từ mình vừa nghe xong, cô dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đùi Thế Huân, cánh môi hồng mấp máy: "Em... ngồi lên đây hả?"
"Ừ." Anh đáp, giọng trầm xuống hơn nữa.
Chi Lan không dám lóng ngóng thêm lâu, cô không cần biết anh định làm gì, trước hết phải làm theo ý anh đã. Cô ngại ngùng ngồi lên phần đùi rắn rỏi, cả người cứng đờ như pho tượng thạch cao.
Thân thể nhỏ nhắn mềm như bông ngồi lên đùi anh, đôi mày Thế Huân giãn ra, anh vươn tay lấy chiếc khăn bông từ trong tay cô, nhẹ nhàng vén tóc đặt vào lòng khăn bông. Động tác lau tóc của anh vừa cứng nhắc vừa vụng về, tấm khăn bông lướt lên mái tóc đen mượt, cuốn đi hết nước ẩm còn đọng lại. Hương thơm nhẹ nhàng thanh mát toát ra từ cơ thể nhỏ nhắn, làn da trắng hồng mịn màng, mỗi lần vô tình lướt phải, anh lại cảm thấy trong lòng có gì đó khác thường, dường như là loạn hơn.
Thế Huân cụp mắt xuống, động tác trên tóc cô vẫn không dừng lại.
"Đừng để tóc ướt như vậy nữa."
Chi Lan không dám nhận Thế Huân dịu dàng với mình, cô nghĩ tất cả là do hôm nay phi vụ ông nội giao anh đã thực hiện thành công mỹ mãn, vì thế đây là biểu hiện tâm trạng đang vui của anh. Cô ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng của Thế Huân tốt như vậy, cô sẽ không làm anh mất vui.
"Em nhớ rồi, lần sau em sẽ sấy tóc."
"Ừ."
Thế Huân chỉ đáp gọn một câu, tóc cô cũng đã dần khô nhưng tay anh vẫn không ngừng lau nhẹ, ngón tay thon dài khẽ chạm vào những lọn tóc mượt mà, âm ẩm, cảm giác này khiến anh dễ chịu, chưa muốn rời đi.
Hai người dần chìm vào trong yên lặng, động tác kỳ quặc của hai người làm bầu không khí ngột ngạt hơn. Chi Lan ngẩn ngơ đuổi theo những câu hỏi quanh quẩn nơi trí óc, anh vào phòng cô để làm gì? Chỉ đơn giản để lau tóc cho cô thôi ư? Hay là anh còn có việc khác nữa?
Khuôn miệng nhỏ mở ra rồi khép lại mấy lần, Chi Lan đấu tranh giữa việc hỏi hay không hỏi được một lúc, cuối cùng đáp án hỏi anh chiếm ưu thế hơn.
"Anh có việc tìm em ư?"
Động tác lau tóc ngừng hẳn, Thế Huân đặt khăn lên bàn, chất giọng trầm thấp vang lên bên tai cô.
"Mấy ngày qua em chơi đủ rồi, bây giờ em phải học."
Chi Lan từ một cô gái khiếm thị trở nên sáng mắt, có rất nhiều thứ cô còn chưa nắm được hết, bản thân cô phải cải thiện học hỏi rất nhiều. Chi Lan hiện tại không biết chữ, trước giờ cô chỉ tiếp xúc với một loại chữ duy nhất đó là chữ nổi dành cho người khiếm thị. Cũng vì thế mà Thế Huân gọi Tam đến giúp đỡ cô, thật ra Chi Lan không cần người bảo vệ, cô chỉ cần một người giúp đỡ những khiếm khuyết cô chưa bù đắp ngay được.
Chi Lan hiểu rõ để trở thành mợ cả nhà họ Lê, cô phải là một người xuất sắc.
"Anh muốn em học cái gì trước?"
Thế Huân không đáp ngay, anh nhích người ra sau, tấm lưng dài chạm vào thành ghế chừa ra một chỗ nhỏ giữa hai đùi, vòng tay rắn chắc khỏe mạnh nhấc người cô lên đặt vào vị trí đó. Trông phút chốc Chi Lan ngồi lọt thỏm trong vòng tay anh, phía sau lưng là bờ ngực vạm vỡ, trên đỉnh đầu có hơi thở nam tính phả xuống đều đều, tất cả gói gọn lại thành một cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chi Lan hơi bối rối với kiểu ngồi này, cô cố đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng làm phân tán những ý nghĩ linh tinh trong đầu. Ánh mắt cô lướt qua bàn làm việc ngay bên cạnh, trên đó đã bày sẵn bút vở từ lâu.
Giọng Thế Huân rót vào tai cô một lần nữa.
"Em phải biết chữ trước, hôm nay là ngày khởi động chỉ cần nhìn quen mặt chữ là được."
Bàn tay to lớn vớ lấy một cuốn sách không tên được đặt sẵn trên bàn, anh từ tốn mở sách ra, tranh đầu tiên chỉ ba chữ.
Mắt Chi Lan hướng về trang sách đầu tiên trên bàn, giữa một khoảng trắng mênh mông xuất hiện ba ký tự nhỏ được viết bằng tay, ngay ngắn và đẹp đẽ. Chi Lan vô thức vươn tay ra, ngón tay mảnh khảnh chạm vào mặt chữ như một thói quen, chữ này không nổi lên, không phải loại dành cho người mù. Cô rụt tay về, đôi mắt đăm chiêu nhìn ba ký tự trên giấy.
"Em không đọc được ba chữ này."
Ngón tay thon dài của Thế Huân chạm trên mặt giấy, lướt qua ba ký tự màu đen kia.
"Đây là tên của em."
Ba ký tự kia là tên của cô, nó là Đặng Chi Lan. Cô không khỏi hiếu kỳ, rướn người lên phía trước một chút, cô cúi đầu nhìn mặt giấy thật kỹ, ba ký tự cô không đọc được là tên của cô. Đặng Chi Lan được viết như thế này ư? Viết đẹp như vậy sao?
"Đẹp quá!" Chi Lan không kiềm chế được mà vô thức thốt lên.
Vòng tay đặt ở eo Chi Lan được thu về, chuyển hướng với lấy cây bút máy đặt bên phải, Thế Huân nhấc cây bút lên đặt trước mặt cô.
"Bài tập hôm nay của em là tự viết tên mình."
"Cầm bút lên."
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, nhặt cây bút trước mặt lên, cả năm ngón tay bộc thân bút lành lạnh lại, lóng ngóng không biết phải cầm thế nào.
Đột nhiên cổ tay Chi Lan được một làn hơi ấm bao phủ, tay trái Thế Huân giữ hờ cổ tay cô, tay phải đặt bút vào tay Chi Lan, điều chỉnh ba ngón cái, trỏ, giữa thành một chiếc trụ đỡ bút, ngón cái và ngón trỏ đặt ở phần đầu bút cách ngòi mực một chút.
"Đây là cách cầm bút đúng, em tự cầm lại."
Đầu cô gật gù lia lịa, nhanh chóng buông bút ra sau đó điều chỉnh cách cầm như anh vừa chỉ dẫn, động tác nhanh gọn không chút lóng ngóng nào. Điều đó khiến Thế Huân hài lòng, một tay anh vòng qua bờ eo nhỏ, tay còn lại bao phủ lấy tay cầm bút của Chi Lan.
"Đây là cách viết tên của em."
Cổ tay Thế Huân bao phủ tay cô, chậm rãi di chuyển chiếc bút máy trên mặt giấy, ngòi bút nhẹ nhàng lướt qua để lại những mảnh mực đen thành hình thù ký tự kỳ lạ. Rất nhanh sau đó, ba ký tự đẹp đẽ xuất hiện trên mặt giấy một lần nữa, hai mắt Chi Lan sáng lên, mấy tia thích thú phấn khởi hiện rõ trong mắt.
"Đặng Chi Lan viết như thế này." Anh kiên nhẫn dìu tay cô viết thêm nhiều lần nữa, dần dần cái tên Đặng Chi Lan xuất hiện khắp mặt giấy, từ trang này sang trang khác, mãi đến khi anh cảm thấy đường nét đã chắc, bàn tay Thế Huân mới từ từ buông ra.
Không có sự giúp đỡ của Thế Huân, Chi Lan vẫn viết được tên của mình, chỉ là nét chữ nguệch ngoạc hơn hẳn. Cô cặm cụi viết đi viết lại như một đứa trẻ, cố gắng viết giống chữ mẫu nhất có thể, Chi Lan muốn tự tay viết tên mình thật đẹp.
Thế Huân không nói một lời, anh cụp mắt nhìn người con gái lọt thỏm trong lòng chú tâm viết nguệch ngoạc trên giấy, suối tóc đen mượt rũ xuống bả vai, che đi xương quai xanh mảnh khảnh, mùi hương dịu nhẹ từ làn tóc mềm khiến người khác động lòng. Anh cúi đầu, làn môi khô khẽ chạm vào mái tóc đen mượt, chỉ một thoáng rồi lướt qua ngay.
Đột nhiên Chi Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hổ phách long lanh nhìn anh đầy hiếu kỳ, chất giọng trong trẻo cất lên.
"Tên của anh viết như thế nào? Em muốn viết tên của anh."
Thế Huân cúi đầu nhìn Chi Lan một lúc, đáy mắt không hiện rõ tâm tình, một lúc sau bàn tay cầm bút được tay anh bao phủ một lần nữa, anh dìu tay cô viết ra ba ký từ màu đen nằm ngay bên cạnh tên cô.
"Đây là Lê Thế Huân."