Đoạn thời gian sau đó, Thường Lê cũng không liên lạc với Hứa Ninh Thanh nhiều.
Từ sau khi học kì cuối lựa chọn ở lại trường liền rất ít thời gian rảnh, việc học tập thật sự bận rộn.
Hứa Ninh Thanh cũng không thường xuyên đến tìm cô, chỉ thỉnh thoảng đến trường đưa cơm tự nấu giống như các phụ huynh khác, cuối tiết tự học tới đón cô đi đâu đó ăn, đợi cuối tuần Thời Niệm Niệm rảnh Thường Lê liền đến nhà Hứa Ninh Thanh học thêm.
Thời Niệm Niệm tính tính tốt lại kiên nhẫn, giảng cho Thường Lê mấy lần vẫn không hiểu cũng không tức giận, thành tích toán kì thi thử cuối cùng của Thường Lê tăng cao vượt ngoài mong đợi.
Quan hệ của hai người vẫn cứ mập mờ như vậy.
Thường Lê biết, Hứa Ninh Thanh đang chờ.
Nhưng cô cũng không xác định được, Hứa Ninh Thanh đến cùng đang nghĩ thể nào, đang chờ cái gì.
Khoảng cách chín năm kia vẫn tồn tại, Hứa Ninh Thanh thường xuyên đối đãi với cô như một đứa trẻ, ví dụ như sau mỗi tiết tự học đến đón cô tan trường giống như các phụ huynh khác, cũng sẽ làm mấy cái như dặn dò cô chú ý học tập không được yêu sớm.
Nhưng Thường Lê biết cô đối với Hứa Ninh Thanh không phải chỉ là một đứa trẻ, hắn đã từng nói muốn theo đuổi cô, cũng từng làm vài chuyện có chút vượt qua giới hạn, ví dụ như Hứa Ninh Thanh dẫn cô đi xem phim, ví dụ như cô vô tình nhìn thấy phản ứng trên mặt hắn, ví dụ như tiếng "bảo bối" hắn từng nói ra.
"Lê Lê, cậu cho mình xem bài phân tích của cậu một chút với." Mạnh Thanh Cúc cầm bút chọt vào lưng Thường Lê.
Thường Lê rút một bài kiểm tra từ trong chồng sách giáo khoa dày cộp trên bàn.
Điểm kiểm tra năng khiếu đoạn thời gian trước cũng đã có, Mạnh Thanh Cúc thi hai trường đều thông qua, trong số đó có cả Đại học Z, bây giờ mỗi ngày đều liều mạng học môn văn hoá.
"Vì sao! Vì sao hồi năm hai mình không chăm chỉ học hành chứ!" Mạnh Thanh Cúc một bên múa bút một bên gào thét một câu.
Thường Lê nhắc nhở cô: "Bởi vì hồi năm hai cậu căn bản không đến trường học."
"Cái người được cộng sáu mươi điểm như cậu nhanh ngậm miệng đi!" Mạnh Thanh Cúc nổi giận nói.
"..."
Giải lao mười lăm phút phòng học vẫn rất yên tĩnh, Thường Lê đưa tay xoa bóp cổ ngẩng đầu, nhìn lên góc trên bên phải bảng viết ------
Cách ngày thi đại học còn năm ngày.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Thường Lê hốt hoảng nghĩ.
Thi đại học là ngày mùng bảy tháng sáu, vào thứ hai, tuần cuối cùng trước kì thi tốt nghiệp thầy cô không giao bài tập về nhà, để mọi người có thể nghiên cứu lại lỗi sai trong những bài của mình, nhìn qua kiến thức căn bản một lần, nghỉ ngơi đầy đủ là được.
Thường Lê vừa sắp xếp xong sách vở, Hứa Ninh Thanh đã đến.
Khoảng thời gian này, mỗi cuối tuần tan học Hứa Ninh Thanh rảnh rỗi liền tới đón cô, ban đầu mọi người vẫn còn vô cùng hiếu kì đối với người đàn ông từng ngồi trên hotsearch này, sau rồi cũng dần quen thuộc.
Hắn đi đâu cũng trưng ra bộ dáng lười biếng, có tường thì sẽ không đứng thẳng, nhưng bộ dáng lười biếng của hắn không giống như sa sút tinh thần, chỉ là những hình ảnh giống trên tạp chí, biếng nhác hững hờ như gió như mây.
Giơ tay nhấc chân cũng thành bức hoạ.
Đến trường câu dẫn ai vậy?
Thường Lê vụng trộm liếc nhìn, cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy nói tạm biệt liền cầm túi chạy ra ngoài.
"Cháu chào chú."
Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng, đi lên xách túi cho Thường Lê, nâng tay ước lượng một chút: "Tuần cuối cùng rồi mà nặng như vậy à?"
"Bởi vì là tuần cuối nên mới nặng." Thường Lê đã quen Hứa Ninh Thanh giúp cô cầm túi, đưa tay rút chai nước bên cạnh túi uống một hớp: "Cháu còn không mang về hết đấy, lớp cháu có một người muốn mang tất cả chuyển về nhà, ba mẹ phải đến kéo hành lý giúp."
"Về nhà phải xem lại à?" Hứa Ninh Thanh nhíu mày.
Thường Lê gật gật đầu: "Thầy cô muốn bọn cháu xem lại, xem lại một lần sẽ nhớ lâu hơn một chút."
Mặc dù cô cảm thấy chắc cô cũng xem không hết đâu.
"Vậy chẳng phải không có thời gian rảnh để mời Lê Lê của chúng ta ăn cơm sao?"
Thường Lê dừng lại, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Đi ăn ở đâu ạ?"
Hứa Ninh Thanh cười lên: "Em muốn ăn cái gì?"
"Tùy chú, cái gì cũng được, cháu mỗi ngày ăn cơm canteen trường học đến phát ngán rồi."
"Vậy giờ ăn xong rồi học sau, nên thư giãn một chút." Hứa Ninh Thanh nhìn cô một vòng: "Lê Lê của chúng ta gầy mất rồi."
Thường Lê bị hắn từng câu từng câu Lê Lê làm mất tự nhiên, đưa tay sờ sờ lỗ tai, lại thuận vuốt xuống cổ, đút tay vào áo khoác, thầm nói: "Đâu ốm đâu, bọn cháu có mua một cái cân trong ký túc xá, cháu mập lên hai cân* đó."
*Hai cân: đơn vị đo của Trung Quốc, 1kg = 2 cân.
"Nhìn cái cằm nhọn ra như thế này mà mập lên hai cân, thịt chạy đi đâu hết rồi."
"Vốn dĩ mặt cháu là mặt trái xoan." Thường Lê hất cằm lên: "Có phải lâu quá chú không gặp cháu nên quên mất cháu như thế nào rồi không?"
Hứa Ninh Thanh có chút hăng hái cúi đầu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt xa xăm: "Vậy đợi em thi đại học xong, anh liền có thể nhìn thấy Lê Lê mỗi ngày rồi."
Hứa cặn bã hiếm khi nói được câu vừa lòng cô, Thường Lê liền ỷ sủng mà kiêu, hừ nhẹ một tiếng: "Thi đại học xong cháu cũng không gặp chú, cháu muốn đi du lịch với bạn."
"Vậy đợi sau khi đi du lịch về."
"Vậy cũng không phải mỗi ngày đều gặp chú."
Cặp mắt đào của Hứa Ninh Thanh khẽ cong, thản nhiên nói: "Ý anh là, sau khi tốt nghiệp trung học, thành người lớn rồi, có muốn chuyển về nhà anh ở không?"
"..."
Thường Lê đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi bị ánh trời chiều chiếu thành màu hổ phách.
Đây là cái yêu cầu sống chung nguy hiểm gì vậy?!
Thường Lê mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, lại chột dạ nhìn qua mấy bạn học bên hành lang: "Ông bà cháu đều đã đến Bắc Kinh, còn lâu mới đồng ý để cháu chuyển qua ở với chú."
Hứa Ninh Thanh cười: "Vậy nếu anh khiến ông bà em đồng ý, em liền chuyển về?"
"..." Thường Lê bây giờ mới biết hố nằm ở đây: "Chú nghĩ hay lắm."
Cô dừng một chút, lại bổ sung, "Với lại, nếu cháu đến ở nhà chú, thì cũng là chuyển đi, còn lâu mới về lại."
Trans: Rút hơi tàn cuối cùng, Trà bị vaccine quật kinh quá nên xin cáo chương của mọi người trong một tuần nha, hẹn mọi người chủ nhật tuần sau, mong mọi người cố gắng chờ đợi... À đúng rồi, sắp tới cao trào rồi đấy, một chậu máu cẩu nha, một chậu thôi:<