Phòng ăn trang trí tinh xảo lộng lẫy nhưng cũng không kém phần ấm áp, từ chậu hoa lan đến khay đựng mứt trái cây trên bàn liền cảm nhận được không khí sinh hoạt gia đình hài hòa, tràn đầy sức sống.
Cùng cái nhà cô lớn lên không giống nhau.
Cô bỗng nhiên bị choáng ngợp bởi cảm giác mới lạ này.
Không biết nên nói gì làm gì, cũng không biết một gia đình như vậy phải sống chung như thế nào.
Cô đứng im tại chỗ mấy giây, đột nhiên trước mặt bị một đồ vật trùm lên, bao quanh cô là mùi vị quen thuộc, mùi thuốc lá nhàn nhạt của Hứa Ninh Thanh, cùng với mùi hương không rõ là sữa tắm hay là bột giặt mát lạnh.
Trước mắt cô tối sầm, âm thanh người đàn ông bên cạnh vang lên: "Thay đồ đi."
Cô giơ cánh tay lên, đem quần áo trùm trên đầu kéo xuống, là bộ đồ vừa rồi Hứa Ninh Thanh lấy từ trong phòng ngủ ra.
Một bộ đồng phục bóng chày màu đen, không giống phong cách ăn mặc bây giờ của hắn, hẳn là quần áo lúc còn đi học trong nhà.
"Vâng." Cô gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều liền đi thay.
Hứa Ninh Thanh cầm đồng phục bị bẩn và bộ đồ của Lý Khâm đưa cho người giúp việc đi giặt.
Từng đĩa đồ ăn được bày biện ra, đầy ắp cả bàn.
Trần Điềm hướng thư phòng gọi một tiếng, không bao lâu Hứa Thừa Sinh cũng đi xuống.
Thường Lê ngoan ngoãn chào một tiếng: "Cháu chào bác Hứa."
Hứa Thừa Sinh đẩy gọng kính: "Lê Lê tới rồi đấy à, ở trường học không có việc gì chứ?"
Hứa Ninh Thanh cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Không có việc gì."
Giờ ăn cơm ở Hứa gia cũng rất thoải mái, vừa ăn vừa nói chuyện, Thường Lê nhớ rõ khi mình còn bé trong nhà giờ ăn cơm không bao giờ nói chuyện, mà nếu có, cũng là mẹ cùng Thường Thạch Lâm cãi nhau.
Hứa gia cũng đối xử rất tốt với giúp việc, buổi tối làm xong công việc liền để bọn họ về.
Thế là sau khi cơm nước xong mới phát hiện trong nhà không có nước uống, trần Điềm liền đuổi Hứa Ninh Thanh đi mua.
Thường Lê vội nói: "Để cháu đi cùng chú."
Trần điềm: "Làm gì có chuyện đó, để nó tự đi, Lê Lê đi nhiều mệt mỏi."
Hứa Ninh Thanh: "..."
"Vừa rồi ăn hơi nhiều, cháu đi tiện thể tiêu cơm một chút." Thường Lê cười nói, mặc áo khoác cùng Hứa Ninh Thanh đi ra ngoài.
Ban đêm thời tiết lạnh.
Thường Lê kéo khóa đồng phục bóng chày lên cao.
Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ uống và sữa bò, trở về đi ngang qua cửa ga tàu điện ngầm, có không ít quầy hàng bán hoa quả.
"Muốn ăn không?" Hứa Ninh Thanh hất cằm.
Thường Lê lắc đầu.
Hứa Ninh Thanh nhìn xuống cô một cái, căn bản không quan tâm tới phản ứng của cô, đi qua mua chút quả anh đào.
Buối tối ở Hứa gia ăn một bữa cơm thịnh soạn, rõ ràng là vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, Thường Lê trong lòng rất băn khoăn, thế là lấy điện thoại di động ra muốn trả tiền hoa quả.
Hứa Ninh Thanh cũng không cự tuyệt.
"Ting" một tiếng, màn hình nhảy qua giao diện tài khoản chuyển khoản của đối phương.
Thường Lê trừng mắt nhìn, phát hiện chủ tiệm này id tên là: Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời.
Cô giương mắt mắt nhìn chủ cửa hàng, là một dì nhìn qua rất giản dị.
Ai nghĩ tên ID sẽ là "Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời" đâu.
Nhưng cái này thật sự quá ngầu rồi.
Hứa Ninh Thanh một tay cầm đồ uống một tay cầm hoa quả, chờ đến khi rẽ vào đường về biệt thự, Thường Lê mở miệng nói nhỏ: "Cái dì vừa rồi cực kì ngầu nha."
"Hả?"
"Dì bán hoa quả vừa nãy, ID chuyển khoản của dì là 'Hoa hồng đen dưới ánh mặt trời' đó."
"Ồ." Hứa Ninh Thanh cười cười, không có phản ứng gì dư thừa, ngừng một lát lại hững hờ nói: "Tôi lúc đi học, bên ngoài trường trung học Nhất Trung có một tiệm gà rán, id ông chủ tên là 'Vua gà thiên hạ'."
"..."
?
Thường Lê nghe xong chuyện hài kia có chút không biết nên phải ứng như thế nào.
Cô sững sờ một chút, mới nói lời thật: "Chú à, cháu mới mười tám tuổi."
"Được." Hứa Ninh Thanh nghiêm túc gật đầu hai cái.
Thường Lê lại nghẹn hai giây, đột nhiên liền cực kì muốn cười, trong đầu quay vòng hai chữ vua gà thiên hạ cùng hoa hồng đen, ban ngày cô bởi vì việc Thẩm Tề mà uất ức, hiện tại cùng Hứa Ninh Thanh đi mua hoa quả về nhà.
Hứa Ninh Thanh cúi đầu nhìn Thường Lê một hồi.
Cô vóc dáng không cao, từ góc độ của hắn nhìn xuống, có thể nhìn thấy cặp lông mi cong dày, lúc này cô gái nhỏ đang cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành ánh trăng, tiếng cười trong trẻo, lộ ra hai cái đồng điếu ngọt ngào.
Nhìn đến không hiểu sao đáy lòng ngứa ngáy.
Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt dời tầm mắt.
"Cháu cảm thấy hai chủ cửa hàng đó có thể ghép thành một đôi, hoa hồng đen cùng vua gà thiên hạ, thật là xứng."
Cô nàng giẫm lên đường gạch lát nền đi thẳng về phía trước, nói xong lại nhịn không được cười rộ lên.
Chợt, tiếng cười âm cuối bỗng nhỏ dần, cô bước chân chậm lại, cánh tay đang lắc lư cũng buông xuống, thanh âm nhiễm chút nghẹn ngào, cô cúi đầu, tóc đen từ trên vai trượt xuống, che đi một bên mặt.
Hứa Ninh Thanh sững sờ.
Thường Lê cũng không biết mình bị làm sao.
Đang cười đột nhiên cảm thấy ấm ức, nghẹn khuất.
Vì cái gì cô lại gặp phải loại cha mẹ như vậy? Vì cái gì cô lại bị Lê Hoan giống như bệnh tâm thần kia đố kị khi dễ? Vì cái gì cô phải nghe Thẩm Tề nói những lời đó?
Hứa Ninh Thanh gia đình ấm áp, cha mẹ thương nhau, quan hệ hòa thuận, không khí gia đình thoải mái, tuỳ ý.
Ngay cả Thẩm Tề cũng được mẹ bảo vệ sau lưng.
Nhưng cô không có.
Cái gì cũng không có.
Thường Lê cúi đầu, nhìn xuống nền đất cố gắng trợn to mắt, nhưng nước mắt vẫn không thể thu vào.
Một giọt nước mắt liền thẳng tắp từ hốc mắt rơi xuống, ướt nền đất một đốm nhỏ.
Hứa Ninh Thanh đứng một bên, trầm mặc nhìn cô nàng một hồi.
Kiên cường không một tiếng thút thít.
Hắn thở dài, đưa tay đem mũ áo khoác trùm lên, mũ rất lớn, trực tiếp bao toàn bộ đầu, che cả mắt.
Hứa Ninh Thanh cách lớp mũ vò đầu cô, âm thanh nhẹ nhàng: "Khóc cái gì?"
Cô nàng giọng điệu nghẹn ngào nói: "Tình yêu của Hoa hồng đen cùng Vua gà thiên hạ vui đến phát khóc."
"..."
Hắn cũng không lật tẩy, còn cực kì nể tình cười một tiếng, đứng trước mặt cô, cúi thấp người, nhìn nhìn cô gái nhỏ hốc mắt đỏ lên, đưa ngón trỏ lau khoé mắt cô.
"Dẫn em đi chơi?"