Thời gian trôi qua rất nhanh, đến nghỉ lễ Quốc Khánh thời tiết đã hoàn toàn mát mẻ.
Thường Lê trở về nhà, được ông bà nội hỏi han một thôi một hồi, mặc dù trước đó cũng có về nhà lấy quần áo rồi thăm Bánh Bánh mấy lần, chỉ là không ở lại lâu.
Lễ Quốc Khánh ngoan ngoãn ở trong nhà năm ngày, cuối cùng còn lại hai ngày liền nói là trên trường có việc muốn đi sớm một chút, sau đó giấu giấu giếm giếm đẩy một vali quần áo thu đông đến biệt thự ở cùng Hứa Ninh Thanh.
"Đồ của em cứ đặt ở đây hết đi." Hứa Ninh Thanh đứng trước cửa phòng ngủ nói với cô: "Lâu lâu đến còn có cái mà thay."
Thường Lê quỳ trên mặt đất, mở hành lý ra, quần áo bên trong xếp thành từng chồng cao như những chiếc núi nhỏ: "Nhưng bình thường em đều ở trường học mà."
Hứa Ninh Thanh: "Vậy thì để lại vài bộ, còn lại thì đợi kết thúc nghỉ lễ rồi mang đi."
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng nghe lời cất nửa số quần áo vào tủ đồ ở bên này.
Ông chủ công ty không có quyền được nghỉ ngơi đúng hạn, Hứa Ninh Thanh còn có chút việc bận, sắp xếp cho Thường Lê xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Thường Lê cũng có công việc bên Gia Linh chưa làm xong.
Hai người liền yên lăng một người phòng khách một người phòng ngủ vội vàng làm việc.
Buổi tối Hứa Ninh Thanh gọi thức ăn bên ngoài, xong xuôi mới chạy vào phòng Thường Lê gọi cô ra ăn cơm.
Mấy hôm nay vẽ tranh liên tục nhiều giờ rất mệt mỏi, Thường Lê cảm thấy hai con mắt bắt đầu cay xè, sau khi ăn xong ngồi lại gần Hứa Ninh Thanh, hai người nói chuyện hồi lâu.
"Em vẽ xong chưa?" Hứa Ninh Thanh hỏi.
Thường Lê có chút buồn ngủ, thanh âm cũng uể oải mệt mỏi: "Vẫn chưa, còn một phân cảnh nữa chưa vẽ, cảnh đó vô cùng phức tạp, mắt em sắp hỏng đến nơi rồi."
"Vậy thì nghỉ ngơi đã rồi vẽ tiếp." Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô: "Khi nào đến hạn?"
"Nói là trong tháng mười giao là được, nhưng em muốn biểu hiện tốt một chút." Cô nhẹ nói, có chút ngượng ngùng: "Muốn mọi người chú ý đến em."
Tâm Hứa Ninh Thanh bị mài mềm nhũn, nghiêng đầu hôn lên tóc cô một cái: "Hôm nay đừng vẽ nữa, ngủ sớm một chút,ngày mai rồi vẽ có được không?"
Thường Lê đã năm ngày không được gặp anh, hiếm khi tỏ ra dính người, duỗi cánh tay ôm lấy cổ anh: "Mệt quá, anh ôm em vào đi."
Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng, tiếng cười mang theo hơi nóng phả trực tiếp lên cổ cô.
Tay anh vòng qua đầu gối cô, ôm cô lên rất dễ dàng, còn nhẹ nhẹ áng chừng một chút: "Sao lại nhẹ như vậy?"
Thường Lê cọ mặt vào ngực anh hai cái, giơ hai ngón tay lên: "Tám mươi hai cân*."
*1kg = 2 cân, chị Lê nặng có 41kg thôi.
"Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi."
Hứa Ninh Thanh đá cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đặt Thường Lê ở trên giường, hôn lên trán cô một cái, dỗ dành nói: "Không được bật đèn, bây giờ đi ngủ, ngày mai vẽ tiếp có nghe không?"
Thường Lê gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Thường Lê nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Ninh Thanh xa dần.
Cơn buồn ngủ vừa rồi cũng theo tiếng chân mà đi xa mãi, Thường Lê quấn chăn nằm hồi lâu, càng nằm càng tỉnh táo.
Cô nằm thêm một lát lại bật dậy, mang dép lê đi đến bàn đọc sách mở đèn lên.
Đôi mắt vẫn mỏi nhừ, không có hứng thú thức đêm vẽ tiếp.
Thường Lê ngồi trước bàn sách, kéo rèm cửa ra, nhìn ra là một hồ nước nhân tạo, bên ngoài mưa rơi lác đác, trên mặt hồ xuất hiện những gợn nước li ti, thời thiết dần lạnh xuống.
Cô chợt nhớ tới lời nói của Hứa Ninh Thanh.
- ----- Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi.
Gì cơ gì cơ gì cơ???
Đây là ý chỉ chỗ nào đó của cô gầy sao!?
Thường Lê dựa lưng vào ghế, hai tay gác lên thành ghế, ngẩng đầu nhìn về phía đèn trần, do dự ba phút mới đứng dậy.
Cô lén lút mở đèn phòng tắm, lại thay dép.
Muốn đi tắm rửa một chút.
[Tắm nước nóng lạnh luân phiên giúp cải thiện lưu thông máu ở ngực]
Xoa bóp gì đó thực sự quá xấu hổ, tắm rửa thì cũng không quá đáng đúng không!!??
Mưa phùn hai ngày liên tiếp, trời cũng bắt đầu lạnh.
Thường Lê vừa cởi quần áo mở vòi nước liền không nhịn được rùng mình một cái.
Tắm nước nóng lạnh luân phiên đúng là tra tấn người khác, xối nước lạnh một cái liền không nhịn được co rúm người lại, cuối cùng Thường Lê dựa vào chút ý chí còn xót lại cố gắng tắm nhanh rồi chật vật đi ra.
Sau đó thì rút ra kết luận là không đáng vì tên khốn kiếp như Hứa Ninh Thanh mà tắm rửa vào cái thời tiết giá rét như thế này!!
Thường Lê run rẩy, đến áo ngủ còn chưa kịp mặc, chỉ khoác thêm áo choàng tắm, thắt dây bên hông một cái.
Cô đẩy cửa ra ngoài, nhịn không được che mặt hắt hơi một cái.
Cảm giác giống như dấu hiệu cảm cúm đến nơi.
Cuộc tắm rửa này không đáng chút nào.
Cô vừa nghĩ vừa chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, sau đó từ ánh đèn chiếu trên bàn nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng phía đối diện, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Thường Lê dừng chân lại, kéo áo choàng lên trên cổ.
"Không phải trước khi ăn cơm đã tắm rửa rồi à, sao em lại dậy tắm nữa?" Giọng nói Hứa Ninh Thanh có chút trầm.
"..."
Thường Lê mím môi, lựa lời nói dối: "Em thấy không thoải mái lắm... Nên muốn tắm lại một chút."
"Vừa rồi anh thấy em mệt đến mức ngã lưng cái là có thể ngủ luôn." Hứa Ninh Thanh nói: "Đừng làm chuyện khác nữa, đi ngủ trước đã."
Anh tiến lên một bước nắm lấy cánh tay Thường Lê, bỗng nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt rơi trên cổ tay cô, sau đó chậm rãi nhìn lên khuôn mặt cô: "Sao lại lạnh vậy?"
Thường Lê: "..."
Hứa Ninh Thanh nhìn về phía phòng tắm thì đoán ra được ngay.
Cái thời tiết này nếu tắm nước nóng nhất định trong phòng tắm sẽ có hơi nóng, mà bây giờ nhìn vào không mảy may một tí hơi nước, chỉ có vũng nước dưới mặt sàn.
Anh nhíu lông mày một cái, sắc mặt trầm xuống: "Em tắm nước lạnh?"
"Ừm." Thường Lê tuyệt vọng gật đầu, nắm lấy vành tai ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng vậy."
"Trời lạnh như vậy sao còn tắm nước lạnh."
"..." Thường Lê di chuyển tầm mắt: "Anh đừng hỏi nữa có được không, em muốn đi ngủ."
Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng, nhìn tâm trạng không tốt lắm, lạnh mặt cúi xuống nhìn cô, sau đó nắm lấy cánh tay cô xách ra ngoài: "Đứng đây cho anh."
Thường Lê: "...?" . truyện tiên hiệp hay
Trước đó tên khốn nạn này không phải nói là sẽ không bao giờ nổi giận với cô sao!!
Bây giờ là cái gì vậy!!
Mà nguyên nhân tắm nước lạnh sao có thể nói cho anh chứ!!!
Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh cầm điện thoại, cấp tốc xuống hiệu thuốc mua thuốc cảm cúm rồi pha với nước, liếc nhìn cô một cái, quăng điện thoại qua một bên: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."