Edit: MichellevnTần Đường mở nắp tô mì lạnh ra, mặt trên đều đã bị đóng đặc lại, mì lạnh căn bản đã trở thành rau trộn, vẫn có thể ăn được.
Tưởng Xuyên nói chuyện điện thoại xong đi tới, Tần Đường chỉ chỉ tô mì:" Muốn mua bát nữa không?"
Tưởng Xuyên ngồi xuống, kéo tô mì đến trước mặt," không cần, cứ ăn cái này là được rồi."
Tần Đường nhíu mày, giành cái tô lại," Em hâm nóng cho anh."
Tưởng Xuyên ngẩn người, cười:" Để anh làm." anh bưng tô mì lên đi vào phòng bếp.
anh lấy từ trong ngăn tủ ra một cái nồi, mới tinh.
Phòng bếp rất nhỏ, Tần Đường đi theo vào, hai người cùng nhau chen chúc.
Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn cô:" Ra ngoài đợi anh."
Tần Đường không nhúc nhích, dán vào phía sau, ôm lấy vòng eo anh, Tưởng Xuyên dừng tay lại, nở nụ cười.
" Sao anh lại không ở nơi này?" cô hỏi
" Ở đây không tiện lắm."
Thời điểm Lâm Hạo mới qua đời thì lo bị người ta điều tra, về sau lại quen ở lại Nghĩa Trạm luôn.
Tần Đường hỏi:" Vì Lâm Hạo sao?"
Tưởng Xuyên đáp:" Lúc vừa mới thì đúng là vậy, sau đó ở lại Nghĩa Trạm thành thói quen, đàn ông như anh sống ở đâu cũng vậy, chỉ là một chỗ ngủ mà thôi."
Tần Đường hòi:" Lâm Hạo cũng là tên giả hả?"
" Ừm."
Tưởng Xuyên mím môi, giải thích:" Tên của anh là thật đó."
"Em biết, Tào Thịnh nói mẹ anh họ Tưởng." Tần Đường siết chặt tấm lưng rắn chắc của anh, hỏi anh:" anh có anh em chị em gì không?"
Hầu hết các trẻ em ở các vùng núi có anh chị em, có nơi càng nghèo càng đẻ, càng đẻ càng nghèo.
Hồi nhỏ Tưởng Xuyên sống ở khe núi ven sông, vậy chắc có anh chị em.
" không có." Tưởng Xuyên đáp
" A?" cô có chút kinh ngạc.
Tưởng Xuyên đổ mì vào trong nồi, bật bếp." Mẹ anh khó sinh khi sinh anh, trước kia nhà nghèo, vẫn chưa có điều kiện y tế vệ sinh, sau khi sinh anh thì sức khẻ vẫn luôn kém đi, cha anh muốn có thêm mộtđứa bé nữa cũng hết cách, năm anh mười tuổi thì mẹ anh đã không còn nữa."
Tần Đường ôm chặt anh:" Vậy cha anh đâu?"
Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây," Ở quê, sau khi bị hủy cảch tịch anh vẫn chưa về lần nào, Lữ An với anh là đồng hương, cậu ta thường xuyên trở về giúp anh chăm nom."
không phải không muốn quay về, mà là không có cách nào trở về.
Có mấy lần tặng đồ dùng vào vùng núi, lúc đi qua cũng chỉ nhìn từ xa xa.
Tình cảm tốt lắm.
Tưởng Xuyên đổ mì vào trong tô, đã đặc vô cùng, anh cũng không để ý, hỏi:" Em thì sao?"
Tần Đường nhoẻn cười:" Em có một em trai, nhỏ hơn em bốn tuổi, đang du học ở nước ngoài, nó gọi là Tần Dược."
Tưởng Xuyên nói:" Tốt quá rồi."
Tưởng Xuyên bưng mì đi, Tần Đường liếc nhìn:" Vẫn đặc vậy."
" không hề gì."
Hai người giải quyết xong cơm trưa, thời gian đã là buổi chiều.
Tần Đường vùi mình trên ghế sô pha nhỏ, Tưởng Xuyên mở ti vi cho cô, trên ti vi chiếu cái gì cô khônghứng thú cho lắm, Tưởng Xuyên ngồi xuống cạnh cô, cô ngả đầu lên vai anh, khẽ hỏi:" Vụ án kết thúc, anh có thể quay về không?"
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô," Ừm."
Tần Đường nói một cách tự nhiên:" Vậy em về cùng anh."
Tưởng Xuyên ngây người, Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:" không muốn hả?"
Sao có thể không muốn chứ.
Tưởng Xuyên nắm cẳm cô, cúi đầu hôn lên môi cô nồng nàn, giọng nói mơ hồ:" Vui chết được."
Tần Đường ôm lấy cổ anh, ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của anh.
một lúc lâu, Tưởng Xuyên ôm người lên, đi vào phòng ngủ.
Tần Đường ôm chặt cổ anh.
Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn đăm đắm gương mặt cô.
Cả đời này của anh .........
Toàn bộ nhiệt huyết đều muốn tiêu hao trên người cô.
..........
Sẩm tối Tần Đường tỉnh lại, Tưởng Xuyên đã không ở bên nữa.
Tần Đường bò xuống giường đi ra phòng khách, nhìn thầy một tờ giấy trên bàn, anh có việc đã đi ra ngoài, kêu cô đặt đồ ăn bên ngoài.
cô quay về phòng lấy điện thoại di động, nghĩ nghĩ, vẫn là quên đi.
Tần Đường đặt phần ăn bên ngoài.
Trong thời gian chờ bên ngoài giao, điện thoại di động vang lên.
Liếc nhìn, vậy mà lại là Lộ Toa.
Tần Đường nhíu mày, cô ta không hải đã trốn chạy sao? Sao có thể gọi điện thoại cho cô được?
Tần Đường không do dự, lập tức bắt máy,giọng điệu bình tĩnh:" Lộ Toa."
Lộ Toa im lặng vài giây, đột nhiên cười lạnh:" Tần Đường, hiện giờ có phải cô rất đắc ý không ?"
"Tôi đắc ý cái gì?" Tần Đường nhàn nhạt hỏi.
" Đắc ý khi tôi bị cảnh sát truy đuổi, tôi có thể thấy rằng cô ghét tôi, thậm chí coi thường tôi." Thanh âmLộ Toan lạnh lùng," Nhưng cô không nên đắc ý, không dễ dàng bắt được tôi như vậy đâu."
Tần Đường bình tĩnh nói:" Tôi không thích cô, chứ không có coi thường cô, đường là do tự mình chọn, cuối cùng cô vẫn phải trả giá thôi."
Lộ Toa bật cười:" cô ngây thơ quá rồi đó."
Nét mặt Tần Đường không thay đổi," Là cô quá ngây thơ thôi."
Lộ Toa hừ lạnh:" Người đàn ông Tưởng Xuyên này, cô có muốn cũng đừng hòng."
nói xong câu đó, điện thoại bị cắt đứt.
Tần Đường ngây ra nhìn điện thoại di động một lúc, rồi lập tức nhấn số điện thoại của Tưởng Xuyên, tắt máy.
cô hơi hoảng hốt, sau đó lại bình tĩnh ngay, gọi điện thoại cho Tào Thịnh, lần này điện thoại được kết nối ngay lập tức, Tần Đường hỏi hấp tấp:" Tưởng Xuyên đâu?"
Tào Thịnh nói:" Làm nhiệm vụ rồi."
Tần Đường cuống lên:" đi đâu thế?"
" Cái này không thể nói."
".................Còn ở Tây An không ?"
"Còn."
Tần Đường cắn môi, " Điện thoại của anh ấy không gọi được."
Tào Thịnh im lặng mấy giâu, nói:" Vụ án đã có manh mối rồi, cô đừng lo lắng, đêm nay cậu ấy sẽ quay về."
Tần Đường buông lỏng khớp hàm, môi trắng bệch, " Tôi biết rồi."
Tần Đường nói:" Lộ Toa đã gọi điện thoại cho, anh thử xem có trợ giúp gì cho các anh không?"
Tào Thịnh nghe xong cô nói vậy, lập tức kêu người đi tra xét bản ghi âm cuộc điện thoại của Lộ Toa.
Tần Đường ngắt điện thoại, ngồi ngẩn người trước bàn ăn, tay siết chặt điện thoại di động, cô biết vụ án đã đi đến giai đoạn cuối cùng, trước kia Tưởng Xuyên thì nằm vùng bên cạnh Triệu Kiền Hòa, nếu thân phận của anh bị bại lộ, bất luận là Triệu Kiền Hòa hay Khương Khôn, cũng sẽ không bỏ qua cho anh.
hiện giờ Tưởng Xuyên đang ở vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.
một người đàn ông như thế, cho dù biết rõ nguy hiểm, vẫn không hề lùi bước.
Chợt có người gõ cửa, Tần Đường đột nhiên run lên, rất nhanh trấn tĩnh lại, cô đi đến phía sau cửa, hỏi:" Ai?"
" Đồ ăn cô đặt bên ngoài đến đây."
Tần Đường híp mắt nhìn qua lỗ quan sát trên cánh cửa, quả thật là giao đồ bên ngoài, cô mở cửa ra, nhận lấy đồ ăn.
Ngoài cửa có cảnh sát vừa tan tầm, mặc đồ đồng phục, chính trực anh tuấn.
Tần Đường hơi ngẩn ngơ, cô còn chưa trông thấy bộ dạng Tưởng Xuyên mặc đồng phục bao giờ, chắc chắn rất đẹp.
Viên cảnh sát đi qua cửa nhìn tới, có chút kinh ngạc:" A, phòng này đã có người ở rồi sao?"
Tần Đường lãnh đạm gật đầu, đóng cửa lại.
" Phòng này bỏ trống trống nhiều năm lắm rồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy có người ở, lại là một cô gái, có phải là....."
" Phòng này không phải đã bán hay sao?"
" không biết nữa, rất nhiều năm chưa gặp qua."
.........
Bỗng dưng Tần Đường khổ sở thay cho Tưởng Xuyên.
Nhiều năm như vậy, nhà không về, phòng cũng không ở.
Nhiều năm như vậy, anh có cảm thấy cô độc không ?
.............
Tưởng Xuyên và một cảnh sát mặc thường phục khác bước ra từ phiên giao dịch mới nhất của Tập đoàn Khôn Luân, trong túi quần nhét một đống tài liệu.
Bên ngoài có điểm tiếp ứng.
Lần này hành động hết sức thuận lợi.
Lúc anh trở về rất thận trọng, xác định không có người theo dõi mới qua đường quốc lộ, đi về cổng lớn khu chung cư.
Ngay chỗ ngoặt cổng lớn khu chung cư, một bóng đen lén lút đột nhiên lóe lên trong góc.
Ánh mắt Tưởng Xuyên lạnh xuống, nhanh chóng đuổi theo sau.