Bên kia.
Tần Đông Việt tiếc nuối tắt app, giấu đi cảm xúc, mặt vô biểu tình bước vào phòng họp lần nữa.
Các vị sếp lớn vẫn còn ngồi đấy tụm đầu lại, bỗng nhiên khoé mắt thấy thân ảnh của Thái tử gia, giật mình ngồi thẳng lưng lại, ai ngồi chỗ nấy, ngoan ngoãn trật tự.
"Tiếp tục cuộc họp!" Ánh mắt Tần Đông Việt uy nghiêm quét một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người giám đốc ban kế hoạch.
Giám đốc ban kế hoạch thấy tầm mắt của Thái tử gia, đổ mồ hôi lạnh đứng lên, ôm tâm thế nhận sai nói: "Xin lỗi phó giám đốc Tần, bản kế hoạch là do tôi viết, ngân sách dự tính là 6 triệu, tôi gõ nhầm số... Công ty quyết định xử phạt thế nào tôi đều chấp nhận!"
"Xử phạt..." Tần Đông Việt gõ bàn, dường như đang tự hỏi nên xử lý thế nào.
Đột nhiên, âm thanh giọt nước tí tách vang lên ở trong căn phòng không có tiếng động.
Có vết xe đổ ban nãy, lúc này đây tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Tần Đông Việt.
Di động của Thái tử gia lại vang lên!
Lần thứ 2 từ trước tới nay!
Nhưng mà, thứ làm mọi người kinh ngạc còn ở phía sau —
Thái tử gia nghe được tiếng ti tách, sắc mặt trầm lạnh tức khắc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người hắn cúi đầu nhìn di động, không thèm để ý tới giám đốc ban kế hoạch nữa: "Lần này sai thi thôi, anh lấy bản kế hoạch về sửa rồi nộp lên lại, không có lần sau! Tan họp!"
Nói xong, Thái tử gia liền đi ra ngoài.
Người trong phòng họp: "..."
"Gì thế? Phó tổng giám đốc Tần hôm nay hơi lạ à nha..."
"Đúng vậy! Anh có nhớ giám đốc ban thị trường trước đây không? Hôm đấy họp anh ta báo cáo nhầm hai khu vực, phó tổng giám đốc Tần đuổi việc anh ta ngay, lần này thế mà chỉ kêu giám đốc Lý về sửa lại!"
"Giám đốc Lý, anh có quan hệ cá nhân với phó tổng giám đốc Tần à?"
"Đâu có..." Giám đốc Lý của ban kế hoạch còn đang đần ra nhìn về phía Trình Bác Dương: "Trợ lý Trình, phó tổng giám đốc Tần đây là sao?"
"Phó tổng giám đốc nói sao thì anh làm vậy đi, làm tốt chuyện của anh là được rồi." Trình Bác Dương đứng dậy, nhìn mọi người còn đang xì xào to nhỏ, nhắc nhở "Phó tổng giám đốc Tần đã nói tan họp, mọi người giải tán đi."
"Được được được..."
Mọi người lòng đầy nghi hoặc ra khỏi phòng họp.
Trình Bác Dương đi cuối cùng, cặp mắt kính che khuất sự nghi hoặc trong mắt.
Thái tử gia bị làm sao đấy?
Bên kia, sau khi Tần Đông Việt trở lại văn phòng liền lập tức đăng nhập Weibo, không những lưu lại đường link trang web của cửa hàng Khương Bạch, mà còn trịnh trọng cài đặt báo thức 9.30 ngày mai.
Ngay sau đó, hắn lướt tới phần bình luận của Khương Bạch.
Không có gì bất ngờ, khu bình luận chẳng êm đềm tí nào, gạch đá ném lung tung.
Không chỉ có khu bình luận, mà ngay cả hotsearch Weibo cũng nổ tung.
#Khương_Bạch_livestream
#Đồng_cảm_với_Khương_Bạch_thảm_hại
#Ai_mua_là_bị_ngu
#App_livestream_XX_bị_sập
#Cửa_hàng_trái cây_của_Khương_Bạch
Năm cái hot search khí thế bừng bừng bò lên trên top nhanh như chớp.
[Mời bao nhiêu thuỷ quân lận vậy? Có nhiều tiền mua thuỷ quân với account marketing như thế mà chỉ bán mỗi hoả quá, tao đéo tin! Để coi, lát nữa người nào đó lòi ra tin đóng phim liền giờ nè!]
[Cái app livestream XX đúng là đéo phải người mà, quảng cáo VIP cho dữ zô rồi lúc sập im re, má muốn đập cái công ty này quá!]
[Ảnh đế hết thời kiếm tiền bẩn bòn tiền fan? Loại nghệ sĩ này nên bị phong sát!]
[Khương Bạch thảm hại thật đáng thương, hên mà tao chưa làm fan nó! Vừa mới ghé tiệm trái cây của Khương Bạch xong, không biết nó bán bao nhiêu nhỉ? Mạnh dạn đoán quả đào nó bán 50 tệ 1 cân!]
[Ảnh đế không biết xấu hổ còn có fan hả? Đừng diễn trò nữa, fan nó thoát hết từ 800 năm trước rồi!]
[Mắc vậy á? Ăn cuớp à! Có người mua thiệt luôn? Dù gì tao cũng chẳng mua, ai mua là bị ngu! Mắt tao mù nên trước đây mới hâm mộ anh ta!]
[Cho không cũng chẳng thèm! Tởm lợm! Bị ngu mới mua!]
[Ai mua là bị ngu!]
...
Tần Đông Việt tuỳ tay kéo xuống vài bình luận, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, anh híp đôi mắt, gọi điện thoại cho Trình Bác Dương.
Là một trợ lý tinh anh, Trình Bác Dương lập tức bắt máy "Anh có gì phân phó ạ?"
Tần Đông Việt vừa Report bình luận vừa nói: "Thông báo cho các ban, tháng này công ty sẽ tặng quà tặng cho nhân viên."
"Tôi lập tức chuẩn bị..."
Tần Đông Việt chặn Trình Bác Dương lại "Không cần, để tôi chuẩn bị, cậu thông báo là được!"
Cúp điện thoại cái cụp!
Trình Bác Dương: "..."
Cú điện thoại này càng làm cho y tin rằng.
Thái tử gia hôm nay sai sai chỗ nào ấy!
Tần Đông Việt gọi điện thoại xong cảm thấy sảng khoái.
Anh cong môi, vừa report bình luận vừa mắng trong lòng: Khương Bạch cần tụi mày mua lắm chắc! Lũ ngu!
...
Qua buổi cơm chiều, thừa dịp bé Chanh dẫn chó đi dạo, Khương Bạch đăng nhập Weibo.
Không đến 12 tiếng đồng hồ, bài đăng Weibo mới nhất của anh đã có hơn 100k bình luận.
Anh hít sâu một hơi, click mở ---
Ngoại trừ hàng loạt comment nguyền rủa đập vào trong mắt, thì còn lại chính là hashtag #ai_mua_là_bị_ngu, trung bình mỗi bình luận có khoảng mấy chục like, bình luận có lượt like cao nhất là 10 nghìn.
Xem ra người ghét mình nhiều ghê.
Trong đám người mắng anh, nhất định có không ít những người đã từng là fan.
Mình làm các bạn ấy thất vọng rồi.
Lúc Khương Bạch đang cười khổ, Thẩm Nam Tinh vừa lúc tiến vào, y trầm ngâm nhìn vào phần bình luận, lửa giận nổi lên ở trong lòng, nhưng trên mặt lại chẳng bày ra vẻ gì: "Đại Bạch, trên mạng nhiều đứa thích múa phím vậy lắm, lời bọn họ nói cậu đừng để trong lòng."
Khương Bạch thở dài, nói: "Cũng không có gì, chỉ cảm thấy có lỗi với fan..."
"Fan gì mà fan, ai mà biết được người ta có phải là fan cậu thật không? Tớ thấy đám này toàn là anti thì có, account marketing thì đúng hơn!" Thẩm Nam Tinh nói tiếp: "Với cả, nếu là fan thật thì sẽ không quay lại chửi, ai mà chửi thì đều là fan giả!"
Nghe y nói như vậy, tâm tình Khương Bạch tốt lên rất nhiều.
Nhưng anh vẫn còn băn khoăn: "Tuy lúc phát sóng có rất nhiều người xem, nhưng người ghét tớ nhiều quá, người tẩy chay cửa hàng trái cây cũng rất nhiều, không biết ngày mai có ai mua trái cây của chúng ta không nữa."
"Trái cây của chúng ta vừa ngon lại rẻ, nhất định sẽ có người mua."
Lúc Thẩm Nam Tinh nói lời này, thật ra y chẳng có chút tự tin nào.
Trước khi y tìm Khương Bạch, y đã trộm dùng di động lên Weibo, trên Weibo toàn là bọn tẩy chay hàng hoá.
Hầu như trong mấy trăm cái bình luận mới lẫn được một cái bình luận công bằng...
Tính ra, ngày mai có bán được hay không đúng là một bài toán khó!
Nhưng y không định nói cho Khương Bạch nghe, miễn cho anh lo lắng.
"Đại Bạch, cậu đừng quá lo lắng, trái cây của chúng ta nhất định sẽ có thể bán được!" Thẩm Nam Tinh an ủi Khương Bạch, cũng an ủi chính mình.
Đêm hôm đó trôi qua với sự thấp thỏm trong lòng bọn họ.
Cũng có rất nhiều người thấp thỏm y như vậy.
Tỷ như, bọn chợ đen mua vào thì rẻ, bán ra thì mắc.
Hoàng Thư Lãng là một tên chợ đen có kinh nghiệm phong phú, gã làm cái công việc không có tương lai này đã được mười mấy năm.
Bởi vì có người quen ở giới giải trí nên gã thường xuyên mua được một số đồ dùng của minh tinh, hay vé vào cửa hoặc đồ secondhand với giá thấp, rồi lại bán qua tay với giá cao, đứng giữa kiếm lời.
Trải qua mười mấy năm tôi luyện, gã tự nhận mình đã luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, có thể vừa nhanh vừa chuẩn nắm bắt lấy các cơ hội làm giàu.
Nhưng lúc này đây, gã lại đụng phải nan đề.
"Mua hay không mua đây?" Hoàng Thư Lãng nhìn vào cái cửa hàng trái cây trống không của Khương Bạch, trong lòng rối rắm.
Tên Khương Bạch này đã giải nghệ 5 năm rồi, vừa comeback mà đã dậy sóng trên Weibo tận hai ngày liên tục.
Điều này nói lên cái gì? Nói lên độ hot của Khương Bạch, hot hơn bao giờ hết.
Nhưng cố tình những người khiến anh ta hot lại là những kẻ ném đá anh ta —
Giờ mà mình mua đồ của nó, rồi bán lại không được thì làm sao đây—
Mấy cái khác thì dễ rồi, có thể để đó.
Nhưng Khương Bạch lại đi bán trái cây, trái cây làm gì để lâu được, để lâu nó um nó thúi —
Nếu mình mua mấy chục thùng trái cây về, rồi bán lại không được, ôm nguyên đống trái cây ăn một mình cũng không hết đâu!
Mua, hay là không mua đây?
Nếu mua, thì mua bao nhiêu?
Còn cả giá cả nữa!
Giá cả bình thường thì dễ tính rồi, có lỗ cũng không lỗ bao nhiêu.
Nếu giá quá cao, mà gã mua một lần nhiều như thế, chẳng phải lỗ đầu luôn sao?
Tên Khương Bạch này, quảng cáo chẳng giống người bình thường chút nào, chưa bao giờ gặp ai livestream bán hàng mà chẳng nói giá như thế này!
Hoàng Thư Lãng vừa chửi, vừa vò đầu bứt tai.
Mua, hay là không mua, đúng là một câu hỏi hóc búa.
Trình Hoan từng trong 100 hậu viện hội của Khương Bạch, là hội trưởng thứ 99.
Sau khi Khương Bạch giải nghệ, cô đã giải tán fandom, chỉ để lại mấy trăm người ở lại quản lý nhóm.
Hôm nay, nhóm chat đã chết 5 năm đột nhiên sống lại.
Nguyên nhân là do cô lên tiếng trước.
[Hội trưởng 99: Nghe nói người nào đó comeback bán trái cây, có ai mua không?]
[Phó hội trưởng 33: Yêu người hết mình, người chơi mình hết hồn...]
[Hội trưởng 1: Hội trưởng 99, tui tưởng bà bò tường Chu Cảnh Thâm rồi chớ? Giờ người nào đó comeback, bà muốn yêu lại từ đầu à?]
[Hội trưởng 99: ... ai nói tui muốn làm fan lại? Tui chỉ tò mò chút hoi, giờ trong nhóm còn có bao nhiêu người thích anh ta.]
[Phó hội trưởng 33: Yêu người hết mình, người chơi mình hết hồn...]
[Tổ tuyên truyền mạng 10: Phó hội trưởng 33 đừng có spam nữa được không? Tui cũng ghét mà nhìn bà tui thấy phiền ghê á!]
[Tổ vote 88: Không mua không mua là không mua, tui nói zị đó, ai mua là bị ngu!]
[Phó hội trưởng 100: +1, mấy bà ai mua là bị ngu!]
[Tổ tiếp ứng 2: +1, mấy bà ai mua là bị ngu!]
[Phó hội trưởng 33: Yêu người hết mình, người chơi mình hết hồn... +1, mấy bà ai mua là bị ngu!]
Câu "+1, mấy bà ai mua là bị ngu" spam suốt hẳn 10 phút, sau đó cái nhóm chat này mới chết trở lại.
Phòng hoá trang của một đài truyền hình.
Minh tinh A: "Uầy, mấy người có ăn dưa của Khương Bạch không? Nghe nói anh ta comeback bán trái cây, mấy người có nghĩ rằng fan cũ sẽ mua chứ?
Minh tinh B: "Không phải fan của anh ta chạy hết rồi sao? Tôi thấy có account marketing nói, không ít fan cũ đã chạy đi làm fan của đàn em chung công ty Chu Cảnh Thâm cả rồi, nghe nói có nhiều fan lớn lắm, trước kia đi vote cho Khương Bạch cực lực lắm, giờ chắc đi vote cho Chu Cảnh Thâm rồi... không biết là thật hay giả nữa."
Chuyên viên trang điểm Z: "Thật đó, trước kia tôi có từng hợp tác với anh Chu, nghe nhân viên của anh ta nói có không ít fan của Khương Bạch chạy tới chỗ anh ta."
Minh tinh H: "Đã hết thời rồi, sống yên ổn không tốt à? Một hai đua đòi theo người khác bán hàng trên mạng, fan cũng không có thì bán cho ai, đây không phải là tự bôi tro trét trấu lên mặt mình sao?"
Minh tinh K: "Đúng rồi, hôm qua tôi có nghe bà chị nói, giờ có không ít người trong giới đang hóng trò hề của Khương Bạch... Quào, đúng là 10 năm Hà Đông 10 năm Hà Tây mà."
Chuyên viên trang điểm T: "Tôi không có muốn nói, nhưng Khương Bạch đúng là đáng đời. Lúc nổi tiếng thì không tập trung sự nghiệp, tự dưng chơi cái trò giải nghệ, xong anh Chu mới đuợc hưởng soái đó chứ..."
"Khụ khụ..." Đột nhiên có người ho khan vài tiếng, xen vào lời nói của chuyên viên trang điểm T.
Chuyên viên trang điểm T quay đầu thì thấy anh Chu nổi tiếng đang đứng ở cửa.
Chẳng biết gã ta đứng ở đây từ lúc nào, nghe được bao nhiêu...
"Đạo diễn kêu tôi tới hậu trường trang điểm lại, làm phiền mọi người." Chu Cảnh Thâm gật đầu với mọi người bên trong, bước vào.
Xem ra người ta vừa mới đến, chưa nghe được gì.
Chuyên viên trang điểm T vừa nhắc người thì người tới thở phào một hơi.
Phải biết rằng, người vào nghề lâu nhất ở đây chính là Chu Cảnh Thâm, nếu bị Chu Cảnh Thâm đì thì chỉ có nước ăn hành mà thôi.
"Anh Chu, em làm ngay đây, anh ngồi ở đây..."
...
Có người chế giễu, có người pha trò, có người chỉ ngồi ăn dưa.
Tóm lại, dưới sự trông ngóng của rất nhiều người, cũng đã đến ngày sản phẩm lên kệ.
9 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Tần Đông Việt đúng giờ vang lên.
Anh tắt đồng hồ báo thức, vào trang cửa hàng của Khương Bạch, yên lặng ngồi chờ.
9 giờ 35 —
9 giờ 40 —
9 giờ 50 —
Khoan đã!
Tần Đông Việt nhớ tới buổi stream ngày hôm qua, anh F5 trang web vài lần, hôm nay quyết không thể phạm cùng một lỗi như vậy!
Hắn gọi điện thoại nội tuyến cho Trình Bác Dương.
"Phó tổng giám đốc Tần?" Trình Bác Dương vừa mừng vừa lo, gần đây tần suất Thái tử gia gọi điện cho y có hơi cao.
Giọng của Tần Đông Việt rất nhanh đã truyền đến: "Nói cho bên ban kỹ thuật, ngoại trừ internet trong phòng của tôi, cắt mạng của cả toà nhà nửa giờ."
"Hả?" Trình Bác Dương kinh ngạc vài giây, rồi mau chóng khôi phục lại bình tĩnh: "Vâng, để tôi liên hệ."
Lão gia tử đã từng nói, trong công việc, chỉ cần là lệnh của Thái tử gia, y phải phục tùng vô điều kiện.
Nhưng mà ——
Hai ngày nay Thái tử gia bị làm sao ấy?
Mang theo nghi hoặc, Trình Bác Dương nhanh chóng liên hệ với bên ban kỹ thuật.
Không lâu sau, internet của cả toà nhà đã bị cắt, ngoại trừ văn phòng của Thái tử gia.
Cùng lúc đó, bọn chợ đen — Hoàng Thư Lãng cũng đang xoa tay hầm hè.
Gã đã suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng đã suy nghĩ kỹ.
Gã sẽ không mua nhiều, cùng lắm chỉ 10 phần hay 20 phần, bán không hết thì tự ăn, chia cho bạn bè ăn!
Nhưng mua 10 phần hay 20 phần bây giờ?
Mình phải nghĩ cho kỹ mới được!
Account marketing, antifan cũng kéo nhau vào trang web bán hàng của Khương Bạch, không phải là để mua trái cây, mà là để theo dõi số lượng tiêu thụ của tiệm trong thời gian thực.
Ảnh đế livestream bán trái cây, lượng tiêu thụ ảm đạm bất ngờ —
Ngay cả tiêu đề bọn họ cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ cần chờ sản phẩm của Khương Bạch lên kệ.
...
Khương Bạch hoàn toàn chẳng biết nhân sĩ khắp nơi đang ngầm ngo ngoe rục rịch.
Anh cẩn thận kiểm tra số lượng sản phẩm, giá cả lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới dời tầm mắt về thời gian ở góc bên phải màn hình máy tính.
"Còn 3 phút nữa là lên hàng!" Giọng Khương Bạch có hơi hoảng.
Thẩm Nam Tinh cũng rất hồi hộp.
Hai người bình tĩnh nhìn chằm chằm thời gian.
Còn có 30 giây... 20 giây... 10 giây...
"Lên hàng!"
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh nhìn nhau, anh khẽ cắn môi, bấm chọn hết các sản phẩm đang có, rồi lên hàng toàn bộ.