Edit:Tiên
Beta: Pu
“Đổi tư thế, tay giơ cao lên một chút, quá đẹp!”
Hạ Nhiên nghe theo lời nhiếp ảnh gia đổi tư thế, mỗi khi khi cô ta thay đổi động tác, các nhân viên đang làm việc bên cạnh sẽ lơ đãng nhìn về phía cô ta mặt lộ vẻ thán phục.
Cô ta vì có thể hấp dẫn được ánh mắt của người ngoài mà kiêu ngạo, khi ở nhà, cô ta đã đọc hết tất cả những bình luận về chuyện cô ta đạp lên Quý Lạc Lạc, thậm chí còn dùng hết theo tiết tấu.
Cô ta thực sự đã bị tẩy não, trong lòng chắc chắn tin rằng, cô ta mới là người đầu tiên được chọn cho vai diễn “Công chúa tìm kiếm hạnh phúc”.
Cô ta phải thể hiện cho Trình Đạo thấy trạng thái tốt nhất, nói cho ông rằng lựa chọn của ông là sai hoàn toàn, gương mặt đó của Quý Lạc Lạc dù tô tô vẽ vẽ như thế nào cũng không thể thanh thuần tốt đẹp, cô tuyệt đối...tuyệt đối không thể nào diễn được cảm giác ngây thơ chất phác.
“Đẹp, nâng váy lên một chút...”
Nhiếp ảnh gia vẫn luôn luôn vẫy tay lên xuống với cô ta, từ đầu đến cuối Hạ Nhiên đều cười chúm chím phối hợp, không hề ngang ngược, khuôn khéo vào phòng trang điểm khiến cho người ta hoài nghi, giống như người khắc nghiệt lúc nãy không phải là cô ta vậy.
Cô ta nửa ngồi xổm xuống, một tay để lên trước ngực, một cái tay khác ngắt một đóa hoa, ngại ngùng cúi thấp đầu.
Cô ta cất giọng dò hỏi nhiếp ảnh gia:
“Thưa ngài, ngài cảm thấy tư thế này của tôi thế nào?”
Tư thế này cô ta đã nghiên cứu rất lâu, dưới ống kính có thể che giấu tỉ lệ cơ thể không cân đối của cô ta, còn có thể biểu hiện khuôn mặt điềm tĩnh của cô ta, có thể nói là một việc trúng hai đích.
Cô ta rũ mắt, không hề nhúc nhích chờ nhiếp ảnh gia khen ngợi, giống như trước vậy, đem cô ta dâng lên tận trời.
Chỉ là chờ tới chờ lui vẫn không thấy nhiếp ảnh gia nói gì, không chỉ như vậy, cô ta ngồi lâu như vậy, mà ông cũng không hề chụp một tấm hình nào, đèn cũng không hề sáng lên một chút nào, đúng thật là quá lãng phí động tác và vẻ mặt của cô ta.
Lại đợi thêm một chút nữa, nhiếp ảnh gia vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Nhiên vốn cũng không phải người có tính cách kiên nhẫn, làm lãng phí vẻ mặt cô ta nửa ngày, cô ta không vui ngẩng đầu lên, trong nháy mắt này, cô ta nghe thấy tiếng hít thở sâu của mọi người.
Vẻ mặt đó như thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, trong mắt đầy sự kinh hãi???
Đúng vậy, chính là kinh hãi.
Cô ta ngơ ngác nhìn tất cả mọi ngưởi, những người này kinh ngạc như vậy không phải vì cô ta, bởi vì ánh mắt của họ đang nhìn đến một hướng khác.
Cô ta quay đầu, chỉ thấy một tà áo đỏ vụt qua cách đó không xa, vóc người của cô được bộ quần áo màu đỏ đang mặc làm cho trở nên tinh tế. Lùi xuống phía sau, eo nhỏ đến mức chỉ một bàn tay đã nắm được, hơn nữa còn được trang điểm xinh đẹp đến mức làm chói mắt người.
Cả người Hạ Nhiên lạnh run cả lên...
“Xin lỗi các vị, mới nãy tôi có một chút chuyện nên phải trì hoãn, xin lỗi mọi người!”
Quý Lạc Lạc cúi đầu chân thành với tất cả nhân viên đang có mặt, mọi người còn đang đắm chìm trong hình tượng mà cô mang tới, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Không biết cô gái nào phản ứng trước, cô ấy đỏ mặt lắc đầu:
“Không... Không sao đâu...”
Nói xong thì đổi lấy nụ cười càng thêm rạng rỡ của Quý Lạc Lạc:
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
Sau đó ánh mắt của cô chuyển đến phía Hạ Nhiên, khiêu mi nói:
“Cô ấy vẫn chưa chụp xong à? Vậy để em ngồi chờ một chút.”
Cô nói hết sức thành ý, nhưng chẳng biết tại sao nhiếp ảnh gia lại nghĩ tới chuyện cô đợi không được, vội vàng vẫy tay với Hạ Nhiên:
“Chụp xong rồi, chụp xong rồi.”
Nói xong ông quay về phía Hạ Nhiên đang cứng nhắc nói:
“Bộ này cũng gần xong rồi, Hạ tiểu thư đi thay quần áo đi.”
Hạ Nhiên nhìn Quý Lạc Lạc đang thu hút mọi ánh mắt, răng run lên chạm lại với nhau.
Hai tay cô ta nắm chặt thành quyền, đầy mặt hơi mù, nhìn Quý Lạc Lạc không khỏi cười ra tiếng:
” Được, tốt, tốt lắm, Quý Lạc Lạc cô dúng là người rất tốt.”
Giờ phút này cô ta đang có vẻ mặt âm trầm, vẻ mặt đáng yêu vui vẻ dễ thương của cô ta đã sớm đi vào dĩ vãng rồi, ngược lại bây giờ trên mặt cô ta đầy sự kiêu ngạo nhìn Quý Lạc Lạc, tràn dầy sự nướng bỉnh trẻ tuổi, phù phiếm.
Quý Lạc Lạc nghe thấy tiếng cô ta thì cười nhạt:
“Đương nhiên là tôi tốt rồi, ngược lại là cô đó, tuổi còn trẻ mà tâm tư trong lòng đã nặng như vậy rồi, các cụ thường nói: Làm người ta chết thì đừng vui mừng nghĩ có thể sống đàng hoàng.”
Dời cô ta ra một lần nữa, chỉ nghe thấy cô cảnh cáo:
“Đừng có một suy nghĩ xấu nào, chúng ta mỗi người bình yên một nơi không hề quấy rầy tới nhau, nếu không...”
Mục tiêu của cô vốn cũng không phải là Hạ Nhiên, dù sao đời trước cô ta cũng từng làm chuyện xấu sau lưng cô, dưới sự cố gắng không ngừng của cô, cô ta khiến cô bị bôi đen, mở mắt một cái cũng đều bị nói là ‘Sống trong vòng giải trí’.
Sống lại một đời, cô không muốn đem oán hận chất chứa móc ra ngoài, nhưng hình như cô và cô ta trời sinh là oan gia, dù cho cô không có những suy nghĩ xấu thì Hạ Nhiên vẫn cứ nhắm vào cô.
Con người, có lúc chính là như vậy, không thể nói rõ ràng được, cảm giác thích một người. Ghét một người luôn luôn không đổi được, dù cho là sống lại, thì những ấn tượng đó vẫn in sâu vào trong đầu, theo người đó lên trời xuống đất.
Cô lắc đầu, dù sao cũng cười nhẹ một tiếng, sau đó đi vào chỗ cảnh chụp để nhiếp ảnh gia nói về động tác tư thế.
Ánh đèn loang loáng hạ xuống, Quý Lạc Lạc đẹp đến mức như không có thực, như lời của Hạ Nhiên, cô chính là một yêu tinh chui ra từ một bức họa, hướng về phía tất cả mọi người hấp hồn đoạt phách.
Nghe thấy tiếng hít sâu, tiếng cảm thán ở sau lưng, Hạ Nhiên chỉ cảm thấy đau lòng, rõ ràng được nâng thành trung tâm và được lượn lờ xung quanh là cô, được yêu thích là cô.
Sao chỉ mới chớp mắt mà đã biến mất không thấy đâu rồi.
Sở Tiện đã vậy, mà những người khác cũng như vậy.
Mỗi lần có Qúy Lạc Lạc sẽ tự động bỏ quên cô ta, không có cô thì cuộc sống của cô ta hạnh phúc bao nhiêu!
Sở Tiện là sẽ vẫn cưng chiều cô như vậy, bên người hắn chỉ có mình cô, chưa bao giờ nói với cô một câu nặng lời, sẽ không bác bỏ bất kỳ quyết định nào của cô, cho dù cô có vô lý chơi xấu, Sở Tiện cũng sẽ cười một tiếng cho qua.
“Quý Lạc Lạc...”
Chỉ cần cô biến mất, thì cuộc sống của cô ta sẽ khôi phục lại nguyên dạng như ban đầu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hạ Nhiên dần dần trở nên âm ngoan, trong phút chốc, khóe miệng của cô ta móc lên, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Trang điểm cả một ngày trời, ba bộ quần áo giải thích cả một cuộc đời của một nhân vật, tuy nói là chụp hình, nhưng là cũng phải dụng tâm biểu hiện ra mỗi giai đoạn đặc tính của mỗi nhân vật, cho nên làm việc cần mẫn, đã khiến cả người Quý Lạc Lạc tràn đầy mệt mỏi.
Sau khi thay quần áo, cô dựa vào người Chanh Chanh, mất hết sức lực bị Chanh Chanh kéo đi trên đường.
“Chị đại à phiền chị có thể bước chân đi được không? Gần đây chị lại mập lên rồi à? Sao lại nặng thế?”
Quý Lạc Lạc nằm xuống trên lưng Chanh Chanh phản bác lại, mặt không biểu cảm gật đầu:
“Ừ, chị cũng cảm thấy gần đây chị đang mập lên, ngực cũng lớn hơn, đúng thật là phiền phức!”
Chanh Chanh sờ vào của cô ấy qua lớp áo dày, một ngụm máu cắm vào ngay cổ họng: “...”
Mẹ nó, cô còn có nhân tính không vậy?
Ngay lúc hai người đang chuẩn bị cãi nhau ầm ĩ, Chanh Chanh lanh mắt, liếc mắt thấy một bóng người đang đứng ở cửa, cô ấy nheo mắt cẩn thận nhìn lại, sau đó thọt vào Quý Lạc Lạc đang đeo bám phía sau, thấp giọng nói:
“Trứng lười, chị nhìn xem người đang đứng trước có phải Sở Tiện hay không?”
Sở Tiện?
Quý Lạc Lạc mở mắt ra trong nháy mắt, nhìn sang chỗ mà Chanh Chanh chỉ.
Quả nhiên là hắn, chỉ thấy Sở Tiện mặc một bộ áo nhung màu xám tro khoác bên ngoài một cái áo dài, sống lưng thẳng tắp đứng trong góc nhỏ, gọng kính vàng dưới ánh dền hiện lên tia sáng nhàn nhạt, nhìn vừa nhu hòa lại ấm áp.
Thấy các cô đang đi đến, Sở Tiện theo thói quen đẩy gọng kính, sau đó hơi khẩn trương sửa lại cổ áo, lúc này mới đến gần:
“Anh chờ em nửa ngày rồi đấy.”
Lời này của hắn là hướng về phía Quý Lạc Lạc, Quý Lạc Lạc từ trên lưng Chanh Chanh xuống, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn:
“Chờ em làm gì?”
Rõ ràng ban ngày có tinh thần như vậy, nhìn thấy còn có thể gây gổ thế kia, lúc chụp ảnh cũng thần thái như kia, mà mới không qua bao lâu, thì như có sương đánh qua vậy, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ lười biếng.
Đúng như Chanh Chanh đã nói một câu ‘đồ trứng lười’.
Nhìn dáng vẻ đó của cô, Sở Tiện nhịn không được câu môi cười, đưa tay ra xoa đỉnh đầu cô, động tác vừa cưng chìu lại có chút mập mờ.
“Khóe mắt của em đang bị thương, lại bị thợ trang điểm đụng vào, trở về nhớ làm thật tốt những việc tiêu độc, anh mua cho em ít thuốc, cách dùng đã được ghi chú trên hộp, nhớ dùng đấy.”
Vừa nói hắn đưa cho cô một hòm thuốc nhỏ, có thể nhìn thấy bên trong có không ít thuốc.
Quý Lạc Lạc nhận lấy, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần:
“Cám ơn.”
Cô cúi thấp đầu, giọng nói có chút bực bội, nghe giống như đang ủy khuất vậy.
Sở Tiện vừa định hỏi, anh lưng truyền tới một giọng nói đàn ông:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Sở Tiện cùng Quý Lạc Lạc đồng thời quay lưng nhìn về phía anh ta, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo nhung đen, khoác một chiếc áo dài đứng cách dó không xa, chân mày chau lại, trên khuôn mặt đầy sự không vui nhìn Quý Lạc Lạc.
“Công việc kết thúc rồi thì đến công ty tôi một chuyến đi.”
Trên người đàn ông mang theo sự quả quyết, loại khí này rõ ràng là rất lạnh.
Anh ta đi vào ngay sau đó, không hề nhìn Quý Lạc Lạc một cái, nói thẳng:
“Tiểu Tiện cậu phải chú ý ngôn hành cử chỉ của cậu, không muốn khiến cho bị bôi đen, không muốn cho anh thêm phiền toái, anh có nhiều việc.”
Anh ta vừa nói xong, vẻ mặt của Sở Tiện thay đổi ngay trong một giây đồng hồ.
“Anh có ý gì?”
Sở Vân Phàm hướng ánh mắt nguy hiểm sang Quý Lạc Lạc ở nên cạnh hắn, giễu cợt nói:
“Gần đây cậu còn chưa có nhiều chuyện phiền toái sao? Cùng loại đàn bà này dính đáp chung một chỗ không thấy mất mặt à?”
Quý Lạc Lạc phát nổ chỉ trong một giây.
Cô vuốt tay áo định xông lên, phải cho anh ta thấy mặt của ‘loại đàn bà này’ như thế nào!
Sở Tiện né người sang ngăn Quý Lạc Lạc lại, sậm mặt, tức giận nói:
“Nói xin lỗi với cô ấy, ngay lập tức!”
Sở Vân Phàm giễu cợt:
“Loại đàn bà này mà đáng giá để anh... Á...”
Không đợi anh ta nói xong, Sở Tiện trực tiếp đánh lên vào chính mặt anh ta.
“Nói xin lỗi mau.”
Hai chữ, vang xa mà có lực.
Sở Vân Phàm nhìn hắn, ánh mắt đốt đốt:
“Sở Tiện cậu điên rồi?”
Sở Tiện từ chối cho ý kiến:
“Cho nên anh đừng có chọc tôi, nói xin lỗi đi.”
Sở Vân Phàm cười thất thanh, anh ta cho rằng tất cả chỉ là đang đùa giỡn, cho rằng hắn thực sự là thánh nhân anh ta muốn làm gì cũng được, ai lại có thể nghĩ tới hắn lại có thể làm rách chuyện như vậy.
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, hít một hơi thật sâu, cố đè lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng khuyên nhủ:
“Có chuyện chúng ta trở về rồi nói, đừng có ở đây nói chuyện không vui.”
Chưa đợi Sở Tiện đáp lời, Diệp Thanh vừa dừng xe xong bước xuống, cười lạnh, nói:
“Đúng là chuyện lạ thiên hạ, mắng cũng mắng rồi nói cũng nói rồi, vào lúc này lại sợ huyên náo không vui, sao, nhiều lần anh om sòm không muốn người khác tức giận, vậy thật sự nghĩ chúng tôi đây là ăn chay để sống à?”
Tác giả có lời muốn nói: Canh một ~