Ngày hôm đó, Thành Dao gần như là hồn vía lên mây mà trở về nhà, cô bấm vào khung nói chuyện trên WeChat của Tiền Hằng, rồi lại thoát ra, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Trong tay là danh thiếp của Lý Thành Hiên, Thành Dao cầm lên, rồi lại bỏ xuống.
Trong lòng cô mơ hồ đã có một quyết định.
Cô không thể đắm chìm trong ảo ảnh và tình yêu của Tiền Hằng lâu được, chuyện đó giống như nước ấm luộc ếch [1], ở trong mưa thuận gió hòa lâu dài, thì con người sẽ mất đi ý chí chiến đấu.
[1] Nước ấm luộc ếch ( ): nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nh
xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, tăng nhiệt độ lên từng chút, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín.
Mà cũng chính lúc này, Tiền Hằng gọi video tới.
“Ngày mai anh trở về nước.” Tiền Hằng vừa mới mở miệng, đã phát hiện Thành Dao không ổn, anh nhíu mi, giọng nói cũng khẩn trương, “Em sao vậy? Không thoải mái hay đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Tiền Hằng, Thành Dao đột nhiên muốn khóc, chỉ là cuối cùng cô cũng nhịn được.
“Tiền Hằng, em hỏi anh, anh thật sự tuyệt đối không định kết hôn sao?” Tiền Hằng thở phào nhẹ nhõm: “Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì.” Anh cười, “Không kết hôn, anh đảm bảo không kết hôn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giữa đường kết hôn với em...”
“Vậy nếu như không kết hôn thì em sẽ chia tay với anh, anh cũng vẫn không kết hôn sao?”
Giọng nói của Tiền Hằng rất chắc chắn: “Em sẽ không chia tay với anh.” Anh nhìn Thành Dao, nụ cười tự tin mà đẹp trai, “Em thích anh như vậy, sẽ không nỡ chia tay với anh đâu.”
Thành Dao mím chặt môi, không nói gì.
“Kết hôn không có chỗ nào tốt cả. Nó chỉ là một hình thức, hoàn toàn không cần thiết. Em vẫn còn trẻ, còn không hiểu.”
“Tiền Hằng, em muốn kết hôn.”
“Không, em không muốn.” Thẳng nam Tiền Hằng hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Thành Dao, anh bình tĩnh nói: “Hôn nhân cho dù là đối với đàn ông hay là phụ nữ, về cơ bản đều là một kiểu bóc lột, làm cho người ta không thể hoàn toàn sống vì mình, làm cho người ta phải nhân nhượng một người khác, kết thành một thể lợi ích chung trong khi cũng phải từ bỏ sự kiên trì của mình.”
“Em với anh không giống nhau, em tin tưởng tình yêu, cũng tin tưởng hôn nhân, hai người sống bên nhau lâu dài, tất yếu phải điều chỉnh ma sát thích ứng, tất yếu phải thu bớt sự góc cạnh của mình, nhưng em không hề cảm thấy hôn nhân sẽ phá hủy sự tự do của một người, cũng sẽ không giới hạn tính cách và sự phát triển của một người. Em cũng không cảm thấy hôn nhân chính là phần mộ của tình yêu.”
Tiền Hằng còn cười một tiếng: “Thành Dao, đừng cố thuyết phục anh, tranh luận về chuyện này, thì em không thể thắng anh. Suy nghĩ của em còn quá ngây thơ.”
Tiền Hằng nói xong, lại lấy dáng vẻ tranh luận trên tòa án ra, Thành Dao nói gì, anh lập tức bác bỏ từ mặt chủ quan, khách quan, logic rõ ràng.
Thật là ngang ngạnh!
Sự áp lực, hoang mang, mơ màng, sợ hãi và tủi thân những ngày gần đây đã đổ dồn lên người Thành Dao, cô kiềm nén ngọn lửa giận trong lòng, mà Tiền Hằng trong điện thoại vẫn còn dự đoán hệ thống hôn nhân nhất định sẽ biến mất vào cuối thế kỷ này, Thành Dao lại sắp nổ tung...
“Tiền Hằng, anh có biết bình thường trong công ty chúng ta thịnh hành một câu nói gì không?”
Tiền Hằng không nghi ngờ gì: “Câu gì?”
“Bạn trở nên mạnh mẽ, cũng trở thành hói đầu.”
Tiền Hằng thoải mái nói: “Em yên tâm, tóc của anh rất tốt, tuyệt đối sẽ không bị hói. Cho dù mạnh mẽ hơn nữa, anh cũng sẽ không bị hói.”
“Không, em không muốn nói cho anh câu này.” Chuyện đến giờ phút này, Thành Dao lại rất bình tĩnh, mặt cô không chút biểu cảm nói, “Anh trở nên mạnh mẽ, cũng trở thành độc thân.”
Tiền Hằng:?
“Em nhân đây thông báo với anh một tiếng, anh bị đuổi việc rồi.”
“Cái gì?”
“Suy nghĩ của em ngây thơ như vậy, không xứng ở bên người có suy nghĩ tinh tế như anh. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ khôi phục sự tự do, không cần lo lắng sau này bị em ép cưới, cũng không cần lo lắng em ngấm ngầm mưu tính sinh con với anh. Với tư cách là bạn trai của em, anh đã bị đuổi!”
Tiền Hằng ngẩn người, sau đó anh hơi nhíu mày lại: “Em cảm thấy không cưới và DINK, thì phụ nữ có nguy cơ rất lớn sao? Cái vấn đề này anh đã xem xét kỹ, sau khi về nước anh định sẽ lấy danh nghĩa của em mua một căn biệt thự cho em, để cho em không cần phải lo lắng về sau. Ngoài ra liên quan đến trẻ con, thì em không cần phải lo lắng vô tình mang thai sảy thai hoặc phải uống thuốc tránh thai thường xuyên, mặc dù anh đều làm các biện pháp bảo vệ, nhưng mà thực sự cũng không thể đảm bảo tránh thai được một trăm phần trăm. Cho nên đã suy nghĩ rồi, anh có thể buộc garô [2], như vậy thì tuyệt đối sẽ không có con, em cũng không cần lo lắng anh sẽ đột ngột thay đổi chủ ý tìm người nào đó sinh con trong tương lai.”
[2] Buộc garô hay thắt ống dẫn tinh: là một thủ tục phẫu thuật để triệt sản nam hoặc tránh thai vĩnh viễn. Trong thủ tục, ống dẫn tinh nam được cắt và buộc hoặc niêm phong lại để ngăn t1nh trùng xâm nhập vào niệu đạo và do đó ngăn ngừa thụ tinh của phụ nữ thông qua quan hệ tình d*c.
“Tiền Hằng, anh nghe không hiểu sao? Vậy em sẽ lặp lại lần nữa, em không làm nữa!” Thành Dao hung dữ nói, “Em chính thức nói cho anh, anh đã bị em bỏ.”
Tiền Hằng rõ ràng không chấp nhận lời này, trên mặt anh mang theo một chút bất lực và dung túng, như thể Thành Dao đang đùa giỡn: “Đừng làm rộn, lần này anh đi công tác hơi lâu, về nước sẽ đền bù cho em, anh có thể xin nghỉ phép đi với em, muốn đi biển không? Dần em đi.” Bên cạnh anh có hơi ồn ào, “Đen giờ lên máy bay rồi, chờ anh về, ngoan.”
Nháo cái gì mà nháo, Thành Dao nghĩ, cũng không biết Tiền Hằng lấy sự tự tin ở đâu ra mà cảm thấy cô sẽ không bỏ anh? Cũng đã đến lúc cho anh bị chế độ xã hội chủ nghĩa đánh bại rồi!
Không cùng quan điểm thì không thể nói chuyện được, bản thân cô muốn kết hôn, nhưng Tiền Hằng không muốn, bản thân cô thích trẻ con, Nhưng Tiền Hằng thậm chí còn muốn buộc garo, kiểu bạn trai này xin hỏi còn giữ lại tới sang năm sao?
Gần như vừa cúp video call của Tiền Hằng không bao lâu, thì Thành Dao liền cầm danh thiếp của Lý Thành Hiên lên, gọi điện thoại cho đối phương: “Luật sư Lý, tôi là Thành Dao, muốn hỏi một chút lời anh nói lần trước, còn tính không?”
Thành Dao chưa từng nghĩ mình sẽ hoàn thành quá trình vừa chia tay vừa đổi nơi công tác chỉ trong vòng nửa ngày. Đối với việc cô “mau chóng tỉnh ngộ bỏ tối theo sáng” Lý Thành Hiên rất đồng ý, sau khi mắng Tiền Hằng mấy câu, thì đưa ra offer làm người ta động tâm với Thành Dao.
“Tiền lương tăng gấp đôi cho em, tiền thưởng cuối năm cũng sẽ tăng, ngoài ra sắp xếp cho em một văn phòng độc lập, mặc dù lý lịch của em hiện tại vẫn chưa thể hướng dẫn các luật sư khác, nhưng sẽ có thực tập sinh phối hợp với em, có tài liệu gì cần in ấn đóng tập thành hồ sơ vụ kiện, thì em cứ ra việc cho bọn họ là được.”
Lý Thành Hiên thực sự rất có thành ý: “Mặc dù Kim Chuyên của bọn anh nhỏ hơn Quân Hằng, doanh thu cũng không nhiều như Quân Hằng, nhưng bọn anh rất quý trọng mỗi một luật sư giỏi, sẽ không bàn về thâm niên, người nào có năng lực thì người đó lên, mấy vụ kiện trước đó em làm, anh đều chú ý, nói về năng lực, thì hoàn toàn không có vấn đề. Ở công ty luật nhỏ của bọn anh, mặc dù án nguyên không nhiều như Quân Hằng, nhưng điểm tốt chính là, chỗ bọn anh dễ dàng thăng par, em chỉ cần làm việc chăm chỉ, qua mấy năm kiếm tiền đạt tiêu chuẩn, thì có thể thăng par.” Lý Thành Hiên nói đến đây, thì nhớ ra điều gì đó, “Vì Lương Y Nhiên đổi nơi làm việc sang Quân Hằng, cho nên có một cộng sự mới gia nhập, em chắc cũng biết, Cố Bắc Thanh, tốt nghiệp cùng trường với em.”
Đối với chuyện Cố Bắc Thanh cũng đổi nơi công tác, Thành Dao càng bất ngờ hơn, nhưng cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ, cô cúp điện thoại của Lý Thành Hiên, rồi gọi cho Cố Bắc Thanh, ba người hẹn ăn cơm chung vào tối mai.
Sau khi làm xong tất cả, Thành Dao mới bắt đầu viết thư từ chức.
Lúc thật sự bật máy tính lên, gõ chữ “Đơn xin từ chức”, thì cảm giác từ chức mới thật sự cuốn lấy cô. Trong lúc nhất thời, Thành Dao cảm thấy có quá nhiều cảm xúc đan xen, cô thích Quân Hằng, thích tập thể này, nhưng mà giờ đây đổi nơi công tác mới là bước đột phá duy nhất để cô phát triển sự nghiệp của mình.
Tiền Hằng và cô có quá nhiều khác biệt về hôn nhân và tương lai, Tiền Hằng không muốn thay đổi nguyên tắc, Thành Dao cũng không muốn miễn cưỡng bản thân nhân nhượng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thà bây giờ cắt đứt còn hơn phải cãi vã không ngừng làm cạn kiệt tình yêu.
Một khi chia tay với Tiền Hằng, mà còn tiếp tục ở lại Quân Hằng, thì suốt ngày sẽ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thật sự rất lúng túng. Lương Y Nhiên lại tràn đầy địch ý với cô, vụ kiện của Ngô Tiệp Thành Dao đã chịu thiệt thòi rồi, nếu như tiếp tục ở lại Quân Hằng, chẳng lẽ đợi Lương Y Nhiên mài đao soàn soạt sao?
Tuy rằng thực hiện một mạch từ chức rồi đổi nơi công tác, nhưng Thành Dao không phải là đưa ra quyết định trong lúc kích động, trước đây cô cũng đã có cân nhắc trong lòng.
Hầu hết các đồng nghiệp ở Quân Hằng vẫn rất thân thiện với cô, nhưng từng đợt sóng lớn mà Lương Y Nhiên đẩy tới, cộng với sự xúi giục có chủ ý của đám người Lý Manh, e rằng sẽ càng có nhiều người nghĩ rằng cô dựa vào Tiền Hằng mới có được thành tích này.
Thành Dao là một người mạnh mẽ, cô không muốn trở thành đồ lệ thuộc của Tiền Hằng. Cô không muốn lúc được người ta nói tới sẽ mập mờ giới thiệu là “bạn gái của Tiền Hằng” hay “bạn gái cũ của Tiền Hằng”, cô chính là cô, là mặt trời của riêng cô, không cần dựa vào ánh sáng của ai. Đổi nơi công tác rời khỏi Quân Hằng, là một thách thức, cũng là một sinh mạng mới, cô muốn xóa bỏ nhãn mác của Tiền Hằng trên người, để cho tất cả mọi người thấy rõ năng lực của Thành Dao. Tất cả thành tựu, Thành Dao đều sẽ cầm nó một cách đường đường chính chính.
Giải quyết nhanh chóng, Thành Dao gần như là vào sáng sớm ngày hôm sau, đã đệ đơn từ chức cho Lương Y Nhiên.
Mặc dù Lương Y Nhiên có bất ngờ, Thành Dao chủ động chào tạm biệt rút khỏi trận chiến, trong lòng cô ấy cũng có chút thoải mái hãnh diện, nhưng ngoài trên mặt cô ấy vẫn vờ vĩnh giữ lại: “Thành Dao, em còn trẻ, làm việc đừng quá kích động như vậy.” Cô ấy nói vòng vo dò xét, “Huống chi loại chuyện từ chức này, em đã thảo luận với Tiền Hằng chưa?”
“Bất kỳ quyết định phát triển sự nghiệp đều là chuyện của riêng tôi, không cần phải báo cáo trước cho bất kỳ ai.” Thành Dao mỉm cười, giọng nói dửng dưng thẳng thắn, “Huống chi Lương par, tôi đã chia tay với anh ấy.”
Lương Y Nhiên rất ngạc nhiên: “Hai người chia tay?”
Sau khi nói xong, cô ấy mới nhận ra mà hối hận, bởi vì Thành Dao đang nhìn cô ấy với vẻ mặt chế trào phúng mà tế nhị, đúng mực, vô cùng có khí chất.
Việc Thành Dao từ chức cũng không nằm ngoài dự đoán của Lương Y Nhiên, cô ấy biết dựa theo lý lịch của cô, thì cô không gánh nổi áp lực mà cô ấy tạo ra. Mặc dù trong quá trình yêu cô ấy có chút bỉ ổi, nhưng trong trận chiến tình yêu, người không vì mình, trời tru đất diệt, tình cảm cũng tốt, nhân sinh cũng tốt, nhưng cơ duyên phút chốc sẽ biến mất thôi, không ai xem trọng sự khiêm tốn với thứ tự đến trước và sau cả. Kỹ năng không bằng người khác, thì chỉ có thể thua.
Trong lòng của Lương Y Nhiên, dâng lên một niềm vui vẻ âm thầm giấu kín.
Cô ấy vuốt tóc: “Luật sư là một công việc rất cực khổ, làm bạn gái của cộng sự cũng rất vất vả, dù sao đối phương cũng không có nhiều thời gian ở bên em, em rút khỏi cái nghề này, mặc dù chị rất tiếc, nhưng một cô gái nhỏ, tìm công việc yên ổn dễ dàng cũng tốt.” Cô ấy mỉm cười, “Chúc em sau này thuận buồm xuôi gió.”
Thành Dao vẫn cười: “Tôi không có rút khỏi.” Đôi mắt cô sáng ngời, khuôn mặt hồng hào, cả người dường như đang phát sáng. “Sau này gặp lại, sẽ là đối thủ.”
Cô gái trước mặt đẹp đến chói mắt, giọng điệu kiêu ngạo thậm chí tự cao, cô vẫn nhìn chằm chằm Lương Y Nhiên: “Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Rõ ràng cô là một người mới có trình độ chuyên môn thấp hơn mình rất nhiều, nhưng Lương Y Nhiên lại không nhịn được mà ngẩn người. Một cách mơ hồ, trên người Thành Dao cũng có loại khí chất giống với Tiền Hằng, khiến cô ấy có hơi ngạc nhiên cũng có hơi hốt hoảng.
Tiền Hằng gần như là thoải mái trở về Quân Hằng. Đối với lời chia tay Thành Dao nói trong điện thoại, anh không có tưởng thật. Tình cảm của Thành Dao và anh tốt như vậy, làm sao có thể chia tay chứ? Có lẽ là lâu lắm không ở bên cô, nên cô gái nhỏ tủi thân làm nũng.
Tiền Hằng mang một vali quà mua cho Thành Dao ở Mỹ, kiềm nén nỗi nhớ nhung cô, bước vào Quân Hằng. Kết quả là bước vào trong công ty, vòng một vòng, cũng không thấy Thành Dao.
Anh kéo một người lại hỏi: “Thành Dao đâu?”
Đàm Dĩnh mở to hai mắt, có chút ấp úng: “Tiền par anh không biết gì sao?”
“Cái gì?”
“Sáng hôm nay Thành Dao đã từ chức rồi.”
11
Tiền Hằng cau mày, mặt đen lại, mím môi, anh rút điện thoại ra, nhấp vào ảnh chân dung của Thành Dao.
Viết rồi xóa, xóa rồi viết, một phút tương đương với 166. 66 tệ vô hạn của Tiền Hằng, sau khi đắn đo một lúc, vắt hết óc, tiêu tốn nhiều tinh lực hơn so mấy vụ kiện lớn mấy tỉ, rồi mới gửi tin nhắn.
“Dao Dao, anh đã trở lại, tối nay cùng ăn nhé? Anh đã mua cho em rất nhiều quà.”
Tiền Hằng nghĩ, không nên hỏi đề cập đến việc từ chức, như vậy sẽ lộ vẻ gấp không dằn nổi của mình, chỉ một câu qua loa như vậy, là đủ rồi. Làm đàn ông, dĩ nhiên phải hờ hững. Người phụ nữ mình thích giận dỗi, là một người đàn ông, sao có thể vội vàng được? Dĩ nhiên phải bình tĩnh, phải có phong độ đại tướng, phải núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt nhưng mặt không đổi sắc, phải.
Chỉ tiếc là, tin nhắn của Tiền Hằng vừa mới gửi đi, thì tâm trạng của anh liền sụp đổ.
Trong khung đối thoại của WeChat chỉ có thông báo--------
“Thành Dao bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Xin vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi đối phương xác minh xong, thì mới có thể trò chuyện.”
u 11
Tiền Hằng nhìn chằm chằm vào hàng chữ trước mắt, thiếu chút nữa đã phát cáu thăng thiên.
Không chỉ có từ chức, mà còn trực tiếp xóa bạn bè???
Thành Dao, em thật sự đã ăn tim gấu gan báo rồi!
“Tiền par, thật ra thì những ngày anh không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thành Dao cũng không phải là kích động mà từ chức...” Đàm Dĩnh nhìn vào sắc mặt của Tiền Hằng, thận trọng nhưng vẫn lấy dũng khí nói, “Cô ấy vừa xử lý một vụ kiện, nhưng.”
Sau khi nghe lời kể của Đàm Dĩnh, Tiền Hằng mới giật mình kinh ngạc phát hiện, mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện với Thành Dao như vậy, nhưng cô không hề nói gì, một mình chịu đựng áp lực lớn như vậy.
“Cô ấy đã đổi sang Kim Chuyên làm việc sao? Cô đi tìm hiểu xem, tối nay cô ấy sẽ ở đâu, làm gì.” Tiền Hằng mím môi, liếc nhìn Đàm Dĩnh, nói thêm, “Đừng để cô ấy biết là tôi đã hỏi.”
Đàm Dĩnh chân chó nhận lệnh, vội vã đi.
Lương Y Nhiên mở phiên tòa xong thì trở về công ty, mới phát hiện Tiền Hằng đã về nước, dáng vẻ như đang đợi cô ấy. Nội tâm cô ấy vừa hơi chua xót vừa hơi nhảy nhót, nghĩ đến lúc anh nói chuyện với Thành Dao, trái tim vẫn có chút khó chịu, nhưng giờ phút này anh lại khôi phục trạng thái độc thân, nhìn chung là trong cái rủi có cái may.
Cô ấy mỉm cười mở lòng bàn tay về phía Tiền Hằng: “Lấy ra đi.”
Tiền Hằng:?
Lương Y Nhiên không hề giận, đôi mắt sáng ngời, giọng điệu vô thức mang theo sự hờn dỗi: “Anh ngốc à, trước khi anh đi nước ngoài em đã nhờ anh mua son môi em.”
Tiền Hằng ngẩn người, bình tĩnh nói: “Ồ, chuyện đó, xin lỗi quên rồi.”
Lẽ thẳng khí hùng như vậy, không thẹn với lương tâm như vậy.
Lương Y Nhiên sững sờ: “Nhưng em nghe Bao Duệ nói anh ở Mỹ đã mua rất nhiều, gần như mua hết quầy hàng...”
“Ồ, tôi không biết chính xác Thành Dao thích gì, cho nên mỗi loại đều mua.” Tiền Hằng không có chút thành ý nói xin lỗi, “Xin lỗi, chỉ nghĩ đến mua cho cô ấy, người khác nhờ mua gì tôi đều quên.”
u »
Lương Y Nhiên điều chỉnh cảm xúc của mình thật lâu, mới có thể bình tĩnh hết mức có thể nói: “Buổi sáng Thành Dao đã đến từ chức, anh biết chưa, em nghe cô ấy nói, hai người đã chia tay? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không chia tay.” Tiền Hằng mím môi, “Chỉ là cãi nhau chút thôi.” Anh suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc tăng thêm một câu, “Rất nhanh sẽ tốt đẹp.”
Đàm Dĩnh không làm hổ thẹn với nhiệm vụ của mình, nhanh chóng chân chó báo cáo cho Tiền Hằng về hành tung của Thành Dao: “Tiền par, sau cuộc thám thính của tôi, thì tối nay Thành Dao có hẹn với đồng nghiệp mới của Kim Chuyên ăn cơm ở nhà hàng The Walnut.”
Tiền Hằng gật đầu một cái: “Được.”
Đàm Dĩnh thấy tình hình thì nói: “Chuyện là...Tiền par, tôi đang suy nghĩ gần đây tôi có thể nghỉ đông được hay không.”
“Phê chuẩn.”
“Cảm ơn Tiền par!”
Tiền Hằng ở lại Los Angeles hơn nửa tháng, sau khi về nước, công việc trong tay cũng dồn lại không ít, nhưng sau khi Đàm Dĩnh rời đi, anh đều không thể nào bình tĩnh được, lần đầu tiên trong đời, anh hoàn toàn không thể bước vào trạng thái làm việc. Vất vả lắm mới ngồi đến khi tan ca, anh phớt lờ lời mời cơm của Lương Y Nhiên, khoát khoát tay, kéo vali quà mua cho Thành Dao, lên Bentley.
Những đối tác và luật sư thâm niên của công ty luật Kim Chuyên về cơ bản thì Tiền Hằng đều biết, anh đến The Walnut từ sớm, còn đang suy nghĩ nên giả vờ vô tình gặp được như thế nào, thì thấy cửa nhà hàng được đẩy ra, Thành Dao mặt mày như hoa mỉm cười đi vào, đi theo sau lưng cô chính là Lý Thành Hiên, còn có.
Còn có Cố Bắc Thanh?!
Trong chớp mắt này, Tiền Hằng chỉ cảm thấy toàn bộ adrenalin đang dâng trào điên cuồng, anh không hề nhớ đến nguyên tắc giả vờ vô tình gặp được, mà kéo ghế ra, đi về phía Thành Dao.
Tối nay tâm trạng của Thành Dao không tệ, lúc ở Quân Hằng thì công việc bận rộn, cô không có nhiều thời gian để ý nói chuyện cũ với Cố Bắc Thanh, sau này hai người sẽ trở thành đồng nghiệp mới rồi, có cơ hội gặp nhau, nói về kiến thức mấy năm nay, trao đổi kinh nghiệm công việc cuộc sống, thì rất xúc động và vui vẻ, Lý Thành Hiên cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng xen vào đôi câu, ba người vừa nói vừa cười.
Chỉ là khi cô vừa mới kéo ghế ra ngồi xuống, thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói u ám------------------------
“Thành Dao.”
Thành Dao quay đầu, người đứng sau lưng không phải là người sếp thẳng nam kiêm bạn trai cũ của cô sao?
“Có chuyện gì sao?”
Tiền Hằng hiển nhiên bị cái thái độ lãnh đạm hời hợt này của cô làm nghẹn, anh hắng giọng, vô thức nói: “Có một vài vụ kiện, anh muốn thảo luận với em.”
“Tiền par, có cần tôi nhắc anh không? Tôi đã từ chức.”
“...” Tiền Hằng dừng lại, rồi tiếp tục nói, “Là có một vài vụ kiện cần bàn giao.”
Lời anh còn chưa kịp nói xong, thì đã bị Thành Dao ngắt lời: “Tất cả vụ kiện tôi đã bàn giao xong. Anh còn có chuyện gì sao?”
Bị Cố Bắc Thanh hiếu kỳ nhìn chằm chằm, trong lòng Tiền Hằng vô cùng khó chịu, nhưng mà không hiểu tại sao, anh lại chịu đựng được: “Anh từ Mỹ về.”
“Vâng.”
Tiền Hằng mím môi: “Anh đã mua quà cho em.”
Lông mi của Thàng Dao khẽ run run, nhưng giọng nói vẫn lịch sự: “Cảm ơn nhiều.”
“Có một vali quà.” Tiền Hằng dừng lại một chút, “Anh đã mang tới.”
Thành Dao cuối cùng cũng ngước mắt lên, cô nhìn Tiền Hằng, giọng nói cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn.”
Ngay tại lúc Tiền Hằng cho rằng cô sẽ nói gì đó cảm động, thì đôi môi màu hồng của Thành Dao khẽ hở: “Anh để vali lại, anh đi đi.”
Cũng may là cuối cùng Lý Thành Hiên không thể nhìn được nữa: “Tiền Hằng, ngồi đi, mặc dù Thành Dao nghỉ việc, nhưng mọi người đều ở trong giới, sau này vẫn phải thường xuyên giao lưu giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn, đúng lúc gặp được, thì không bằng ăn chung đi?” Lý Thành Hiên nói xong, thì nháy mắt với Thành Dao, mặc dù anh ta không biết rõ, nhưng đoán rằng tám mươi phần trăm là giữa Thành Dao và Tiền Hằng có mâu thuẫn gì đó.
Tiền Hằng không chút dè dặt, ngồi xuống một cách ngạo nghễ, anh kéo cái ghế, ngồi giữa Cố Bắc Thanh và Thành Dao.
Lý Thành Hiên thầm mắng Tiền Hằng dữ dội nhất, nhưng lúc này nhìn thấy Tiền Hằng, thì lại nhiệt tình nhất: “Đến nào, Tiền Hằng, hiếm khi tụ tập, có muốn uống rượu không? Tối nay tôi mời!”
Nhưng Tiền Hằng lại liếc nhìn anh ta, rồi quay đầu nhìn về phía Thành Dao, anh mím môi: “Lý Thành Hiên cho em dạng đãi ngộ gì, anh gấp đôi, em quay lại.”
“Cho em 20 ngày nghỉ phép hàng năm có lương, còn bất kỳ yêu cầu khác anh cũng sẽ đáp ứng, ngày mai em đi làm lại.”
Lý Thành Hiên kịp phản ứng, lập tức phản đối: “Tiền Hằng! Tôi mới đào người tới! Cậu đây là có ý gì! Cạy góc tường ngay trước mặt tôi?!”
Tiền Hằng lạnh lùng nhìn Lý Thành Hiên: “Cô ấy vốn là của tôi, không tồn tại việc cạy góc tường gì cả.”
Cố Bắc Thanh nhíu mày, nhìn Tiền Hằng: “Chẳng lẽ Quân Hằng có theo chế độ nô lệ sao? Chỉ là một công việc thôi, mà còn ký hợp đồng bán thân sao? Hoạch định nghề nghiệp của mỗi một người là khác nhau, Thành Dao rõ ràng muốn đổi nơi công tác, vậy thì chắc chắn là cương vị trước đó không thích hợp, anh miễn cưỡng như vậy không có ý nghĩa gì cả.”
Tiền Hằng lạnh lùng thả một quả bom nặng ký: “Thành Dao là bạn gái của tôi.”
Cố Bắc Thanh kinh ngạc, Lý Thành Hiên kinh hãi...
Thành Dao đặt đũa xuống, lời ít ý nhiều giải thích: “Chia tay rồi”. “Không chia tay.” “Chia tay.”