Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mặc dù được Tiền Hằng thừa nhận, nhưng trong lòng Thành Dao vẫn còn chút vướng mắc.

Trong vụ kiện của Bạch Tinh Manh, Thành Dao là một trong những luật sư đại diện, lúc nhận vụ kiện cũng không cảm thấy lương tâm bứt rứt, bởi vì Từ Tuấn quả thật đã cố tình làm thua lỗ tài sản, chia thiếu tài sản cho đối phương, anh ta thực sự không đúng, luật pháp và đạo đức đều không biện hộ được.

Nhưng vụ kiện trong tay hôm nay, Trần Tình Mỹ thật sự là một tiểu tam, điều này căn bản không thể tẩy trắng. Phải giúp tiểu tam, đòi tài sản thừa kế cho con riêng từ người vợ cả vết thương đầy mình, nội tâm của Thành Dao cũng có chút băn khoăn.

Nếu như trước đây, Tiền Hằng đại diện cho kiểu vụ kiện này, căn bản cô sẽ không thèm suy nghĩ gì thêm, ai bảo anh là khối u ác tính chứ? U ác tính không quan tâm tam quan, không quan tâm chính nghĩa với đạo đức, nhận loại vụ kiện giá trị cũng không tệ lắm này, thì quá bình thường rồi.

Nhưng đi theo chung đụng với Tiền Hằng càng nhiều, Thành Dao lại càng không thể đem ba chữ u ác tính đánh đồng với Tiền Hằng. Mặc dù Tiền Hằng thật sự xem là giáo chủ của Ngũ độc giáo, nhưng Thành Dao luôn cảm thấy, vị giáo chủ đại nhân Tiền Hằng này cũng không phải là người chưa biết rõ chuyện đã đại khai sát giới. Dẫu sao một người có thể bảo vệ cấp dưới của mình, có thể chịu oan ức và tiếng xấu thay cho cấp dưới, thì không thể là người xấu.

Nhưng hôm nay Tiền Hằng gần như không có chút gánh nặng suy nghĩ và đấu tranh nội tâm mà nhận vụ kiện của Trần Tình Mỹ, Thành Dao cũng không biết phải nghĩ lý do cho anh thế nào...

Có phải là từ nhỏ gia cảnh bần hàn, trải qua cuộc sống khó khăn, cho nên mới có một loại tín ngưỡng bất thường với tiền hay không? Bởi vì hoàn cảnh lúc sinh ra, nên sau này cho dù điều kiện kinh tế có tốt, cũng không nhịn được mà có một loại cố chấp đam mê tích trữ với tiền sao? Cho nên chỉ cần có vụ kiện có tiền, sẽ không nhịn được mà muốn nhận?

Buổi trưa lúc ăn cơm với đồng nghiệp, Thành Dao vẫn không kiềm nén được mà nghe ngóng từ chỗ Bao Duệ.

"Tiền par của chúng ta, có phải gia đình tương đối khó khăn nên mới làm luật sư hay không?"

Bao Duệ trợn to hai mắt, mặt đầy biểu cảm "e rằng cô là kẻ ngốc rồi" nhìn về phía Thành Dao: "Cô không biết gia đình của Tiền par chúng ta là nhà giàu nhất thành phố A sao?"

Thành Dao:???

Bao Duệ hút một sợi mỳ, thở dài: "Mặc dù Tiền par của chúng ta rất khiêm tốn [1], trước giờ không công khai những chuyện này với bên ngoài, nhưng trong Quân Hằng chúng ta, thì đây là một bí mật công khai đó, sao cô lại không biết chứ? Thành Dao, cô có phải là người hiện đại không?"

[1] Khiêm tốn: Nguyên văn là 低调 Đê điều: Biểu thị thái độ khiêm nhường, thận trọng, không đường hoàng. Là che dấu, không để lộ ra năng lực của bản thân

Bao Duệ vừa nói như vậy, Thành Dao mới nhớ tới, người đàn ông giàu nhất thành phố A tên là Tiền Triển, sản nghiệp gia tộc bao gồm mọi phương diện từ ủy thác tài chính, bất động sản đến chuỗi khách sạn. Mà dựa theo tuổi tác mà tính, thì quả thật có thể có một đứa con trai lớn như Tiền Hằng, nhưng...

"Nhưng mà tôi cũng đã xem qua bài phỏng vấn của Tiền Triển, ông ấy quả thực có một người con trai, nhưng tôi nhớ tên là Tiền Tín mà."

Đàm Dĩnh bu lại, dùng loại ngữ khí "cô có chỗ không biết" mà nói: "Tiền Tín là anh của Tiền par chúng ta, Tiền par thật sự là con trai út của Tiền Triển đấy."

"..."

Thành Dao suy nghĩ một chút, không tin hỏi tiếp: "Vậy anh ấy có phải là đứa con trai út không được cưng chìu hay không? Cô hiểu mà, gia đình của người có tiền mà, hai đứa con trai tranh giành gia sản, Tiền par của chúng ta bị thua? Cha mẹ giao hết tài sản sau này cho con trai lớn? Cho nên Tiền par của chúng ta bị buộc phải đành chịu, chỉ có thể đi ra làm luật sư kiếm tiền duy trì cuộc sống tiêu dùng cao của bản thân trước đây?"

"Thành Dao, có ai từng nói trí tưởng tượng của cô rất phong phú hay không?" Bao Duệ đồng cảm nhìn Thành Dao, "Tiền par của chúng ta mới là người được cả gia đình cưng chìu đó, căn bản không phải tranh quyền đấu tranh thua gì đó, là bản thân Tiền par của chúng ta muốn ra làm luật sư, anh trai của anh ấy thích nghệ thuật, sống chết không muốn nối nghiệp, nhưng vì tác thành cho em trai, mà nhắm mắt từ bỏ nghệ thuật đi kế nghiệp. Trước kia để tóc dài màu bạc, vì kế nghiệp mà phải cắt đi."

"Nếu đã được cưng chìu như vậy, thì tại sao lúc phỏng vấn công khai chưa bao giờ thấy Tiền Triển nói đến con trai út chứ?"

"Còn không phải bởi vì năm đầu tiên Tiền par làm luật sư, đã khôn nhà dại chợ [2], nhận tiền của thím anh ấy, đi kiện ly hôn với chú ruột của mình, làm chú ruột phải đền bù đến đi ăn xin đầu đường, làm cha ruột của mình tức đến gần chết..."

[2] Khôn nhà dại chợ: Nguyên văn Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐): Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.

"..."

Nhưng...

"Chờ một chút, chuẩn mực luật sư không phải nói lúc luật sư đại diện cho đương sự của vụ kiện không được phép phát sinh chuyện xung đột lợi ích giữa mình với họ hàng gần hay sao? Anh ấy đại diện cho thím chống lại chú của mình không trái pháp luật sao???"

"..."

Nghe hoàn toàn như tác phong của Tiền Hằng...

Được rồi, nếu Tiền Hằng làm luật sư hoàn toàn là xuất phát từ sở thích của mình, không phải là bởi vì vấn đề tiền, vậy nguyên nhân anh ấy không kiêng dè nhận kiểu đương sự hiếm thấy này, chẳng lẽ là bởi vì cuộc hôn nhân của cha mẹ bất hạnh, hoàn cảnh gia đình lạnh như băng, làm cho anh ấy nảy sinh nỗi oán hận với những cuộc hôn nhân tốt đẹp? Cho nên trong lòng anh ấy có bệnh, cho dù là khách hàng phá hoại hôn nhân, phản bội hôn nhân, anh cũng sẵn lòng đại diện?

"Vậy ba mẹ của Tiền par chúng ta, có phải không quá hòa thuận hay không? Hôn nhân của người có tiền, đều là kiểu tồn tại trên danh nghĩa đó?"

"Không có đâu, hai người rất đằm thắm, môi đôi nam nữ phối hợp với nhau dạy dỗ Tiền par không chịu kế nghiệp trông rất thần giao cách cảm."

"..."

"Có phải Tiền par bị tổn thương về mặt tình cảm hay không? Ví dụ như anh ấy có một cô bạn gái cũ mà anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô ấy, nhưng lại bị phản bội, bị cắm sừng, sau đó không yêu nữa?"

"Tiền par của chúng ta, yêu kiếm tiền, trước khi đánh bại được cha của anh ấy trở thành người giàu nhất thì không có tâm tư yêu đương, độc thân từ lúc sinh ra tới bây giờ."

...

Thành Dao nghi hoặc, Thành Dao trầm mặc, Thành Dao mơ màng.

Cho nên Tiền Hằng có cuộc sống hạnh phúc, gia cảnh hậu đãi, cha mẹ hòa thuận, anh em bạn bè kính trọng nhau, cũng không bị tình cảm kích thích, vậy rốt cuộc tại sao lại trở thành một "u ác tính" chứ?

Bao Duệ gần như nhìn thấu thắc mắc trong lòng Thành Dao, anh ta giống như người từng trải vỗ vai Thành Dao: "Vấn đề này của cô, trước kia tôi cũng từng bối rối, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, có vài người, trở thành cực phẩm, không phải vì bất kỳ nhân tố bên ngoài nào, mà là bởi vì từ khi anh ấy sinh ra, đã được định trước là cực phẩm rồi." Bao Duệ nói đến chỗ này, đắc ý nói, "Tôi dựa theo thiên phú và nhân quyền đặt cho kiểu người này một cái tên, gọi là cực phẩm trời cho." Cô cảm thấy thế nào?"

"..."

*****

Sau khi giao vụ kiện cho Bao Duệ và Thành Dao, hai người đã thảo luận vụ án cùng nhau sau khi kết thúc bữa ăn, sắp xếp lại các bằng chứng.

Thành Dao đứng ra hẹn gặp cha của Đổng Sơn, cụ ông nằm trong phòng chăm sóc cao cấp, thật trùng hợp, khi Thành Dao đi vào thăm hỏi, Đổng Mẫn vừa mới rời đi. Hai người cũng không chạm mặt, nhưng Thành Dao thấy được bóng lưng đi vào thang máy.

Qủa nhiên, vừa đi vào phòng bệnh, là có thể thấy trái cây tươi được đặt trên bàn bên cạnh cha của Đổng Sơn, quả táo đều được cắt đẹp, quả quýt đều được bóc vỏ. Xem ra Đổng Mẫn này mặc dù được nuông chiều, nhưng rõ ràng là rất hiếu thảo với ông nội.

Thành Dao tự giới thiệu mình với ông cụ, không hề nói lạc đề, đi thẳng vào chuyện Trần Tình Mỹ và đứa trẻ trong bụng, đề nghị ông cụ hỗ trợ làm giám định quan hệ ruột thịt.

Nhưng trong lòng của Thành Dao, ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, bởi vì dễ nhận thấy, tình cảm của Đổng Mẫn và ông nội cô ấy xem ra không tệ, ông cụ Đổng không cần thiết chỉ vì một đứa con riêng mà đi phá hỏng tình cảm thân thiết với Đổng Mẫn...

Mặc dù thân thể ông cụ không tốt, nhưng đầu óc còn rất minh mẫn, ông ấy rất kiên nhẫn nghe hết tất cả, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, cũng mở miệng.

Ông ấy chỉ hỏi một câu: "Là con trai hay con gái?"

Thành Dao hiểu được, ông ấy đang chỉ đứa bé trong bụng Trần Tình Mỹ.

"Là một đứa bé trai."

"Chắc chắn sao?"

"Bọn họ đã đi Hong Kong làm kiểm tra giới tính."

Ông cụ Đổng chần chừ: "Loại kiểm tra giới tính này, chính xác không? Trước kia tôi đã từng thấy siêu âm B nhưng cũng không chính xác cuối cùng là nam thành nữ."

Thành Dao kiềm chế tính tình giải thích: "Bên Hông Kông là làm giám định nhiễm sắc thể, có thể nhìn thấy rõ có nhiễm sắc thể Y, khẳng định là con trai. Không có kiểu siêu âm B nào có thể không chính xác."

Gần như lời của Thành Dao vừa dứt, ông cụ đã không chần chừ chút nào mà gật đầu đồng ý làm kiểm tra DNA quan hệ ruột thịt: "Nếu như là con gái, thì không làm, tôi có Mẫn Mẫn là đủ rồi, không hy vọng người ngoài đến chia gia sản của Mẫn Mẫn, nhưng nếu như là con trai, thì dù sao cũng là huyết mạch của Đổng gia chúng ta, cần phải nhận tổ quy tông."

Ông cụ ho khan một tiếng, dùng sức thở hổn hển, giống như nói cho Thành Dao nghe, hoặc như đang nói thuyết phục bản thân mình vậy: "Tôi đây cũng là vì tốt cho Mẫn Mẫn, sản nghiệp Đổng gia chúng tôi lớn như vậy, sau này dù sao cũng phải có người kế nghiệp, nhưng con bé lại không có hứng thú kế nghiệp, cũng không hiểu sản nghiệp của gia đình, con gái mà, cuối cùng rồi cũng phải lập gia đình sinh con, luôn là đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, để cho con bé vừa sinh con vừa phải quản lý công ty, thì quá mệt mỏi, tôi không hy vọng con bé chịu áp lực lớn như vậy, cho nên loại chuyện này vẫn nên giao cho đàn ông thôi. Con trai, nên gánh vác trách nhiệm của gia tộc, trên vai nặng một chút cũng không đau lòng."

"Đưa tôi xem báo cáo kiểm tra giới tính của đứa bé này, khẳng định là con trai thì tôi sẽ làm giám định quan hệ ruột thịt." Ông cụ Đổng nói đến chỗ này, lại có chút lo lắng, "Loại báo cáo này có thể làm giả hay không?"

"Sẽ không làm giả." Thành Dao giải thích, "Bởi vì giám định quan hệ ruột thịt thì chúng ta cần chứng minh nhiễm sắc thể Y là từ cùng phụ hệ, một khi đứa bé này không phải là bé trai, không có nhiễm sắc thể Y, thì không thể nào làm giám định quan hệ ruột thịt với ông. Điều kiện tiên quyết để giám định quan hệ ruột thịt chính là đứa bé này phải là con trai."

Ông cụ Đổng suy nghĩ một hồi, rồi xác nhận nói: "Nói cách khác, nếu như là con gái, thì cho dù tôi đồng ý làm cái giám định này, cũng không chứng minh được con bé là con của A Sơn? Sẽ không đến tranh gia sản của Mẫn Mẫn sao? Chỉ có con trai, nếu quả thật là con của A Sơn, mới có thể thông qua tôi để chứng minh quan hệ ruột thịt sao?"

"Đúng."

Ông cụ Đổng cuối cùng suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: "Được, vậy tôi làm."

Với tư cách là người đại diện của Trần Tình Mỹ, kết quả này đối với Thành Dao đương nhiên là cầu cũng không được, nhưng mà lúc cô rời khỏi phòng chăm sóc, nội tâm lại có chút thổn thức và thất vọng.

Giới tính thật sự quan trọng như vậy sao? Rõ ràng bên giường của ông cụ còn để đầy trái cây Đổng Mẫn đưa tới, nhưng trong lòng ông cụ, con gái trước sau cũng không bằng con trai.

Cũng đã là năm 2018 rồi, Thành Dao không ngờ rằng ông cụ Đổng và Đổng Sơn còn không biết đến sự tồn tại của cái gọi là người quản lý chuyên nghiệp. Thay vì đem công ty của gia tộc giao cho người thân không hề hiểu về kinh doanh, không bằng thành lập tín thác gia đình, bảo đảm cuộc cháu của con cháu, đồng thời mời quản lý chuyên nghiệp về quản lý công ty.

Cũng chính là, thật ra con cháu của Đổng gia bọn họ, giới tính gì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh và vốn tích lũy của công ty. Huống chi, cho dù con của Trần Tình Mỹ là con trai, cũng không chắc chắc phù hợp kế nghiệp mà. Ai biết đứa bé ấy thông minh hay không thông minh, có đầu óc kinh doanh hay không.

Nói trắng ra là, để một đứa bé trai nhận tổ quy tông, sau này kế nghiệp không để cho Đổng Mẫn quá mệt mỏi, cũng chỉ là vì trọng nam khinh nữ tìm một cái cớ đường đường chính chính mà thôi.

*****

Bao Duệ phụ trách thu thập chứng cứ còn lại, còn công việc tiếp xúc với Trần Tình Mỹ đều giao cho phái nữ là Thành Dao.

Mặc dù nội tâm Thành Dao rất mâu thuẫn, nhưng trên nguyên tắc thái độ làm việc, sau khi gặp ông cụ Đổng xong, vẫn hít sâu một hơi, chuẩn bị đi gặp Trần Tình Mỹ, cô dừng một chút, cuối cùng vẫn đi vào khu nhà của Trần Tình Mỹ.

Mặc dù lúc nói đến cái chết của Đổng Sơn ở công ty luật, trên mặt của Trần Tình Mỹ đều là vẻ đau thương buồn bã, vậy mà lúc này cô ấy đã sớm khôi phụ cảm xúc.

Dưới ánh mặt trời, mặt của cô ấy hồng hào rạng rỡ, nét mặt của cô ấy giống như mang theo sự mỏng manh tự nhiên của hoa tơ hồng vàng [3] vậy, chính là một phụ nữ mang thai hạnh phúc có cuộc sống không buồn không lo, tròn vo trái ngược với lần gặp lần trước, thậm chí cũng có chút cảm giác tâm khoan thể béo [4].

[3] Hoa tơ hồng vàng:

 4 Tâm khoan thể béo Trong lòng không có vướng bận thì cơ thể sẽ mập lên

[4] Tâm khoan thể béo (心宽体胖): Trong lòng không có vướng bận thì cơ thể sẽ mập lên.

"Cho nên nói bởi vì là con traI, cho nên ông cụ Đổng bằng lòng giúp chúng ta làm giám định quan hệ ruột thịt? Bây giờ chắc chắn đồng ý rồi đúng không?"

Thành Dao gật đầu: "Đúng vậy, cách ngày sinh theo dự tính còn chưa tới hai tháng, cô nghỉ ngơi cho khỏe. Trong hai tháng này chúng tôi sẽ chuẩn bị xong chuỗi chứng cứ, cô có thể yên tâm."

"Không, bây giờ tôi phải làm giám định DNA."

Trước khi đến Thành Dao đã nghiên cứu một chút về giám định DNA, nên đối với quyết định của Trần Tình Mỹ vô cùng kinh ngạc: "Tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, đứa bé vẫn còn trong bụng, dựa theo kích thước tháng này của cô, chỉ có thể làm kiểm tra DNA máu cuống rốn, nhưng máu cuống rốn cũng là một loại giải phẫu can thiệp, có nguy cơ gây sinh non nhất định, tốt hơn là đợi đến ngày sinh theo dự tính bình thường..."

"Bọn tôi không đợi được lâu như vậy." Trần Tình Mỹ hiếm khi khăng khăng như vậy, "Hai tháng, đủ để Tưởng Văn Tú chuyển tài sản, đợi tôi sinh con xong, đồ có thể chia cho con tôi, sợ rằng đã không còn lại cái gì."

Trần Tình Mỹ cười, bộ dáng vẫn xinh đẹp yếu đuối như trước, chỉ là nội dung lời nói vừa bình tĩnh mà lý trí: "Luật sư Thành, cô cũng biết, rất nhiều phán quyết, cho dù thắng, cũng khó mà thực thi, nếu như Tưởng Văn Tú chuyển tiền ra nước ngoại, thì những tài sản này, cho dù có chia cho con tôi, thì làm sao tôi đi lấy được? Việc thực thi xuyên biên giới gần như không thể nào. Nếu mà như vậy, thì khi tôi sinh đứa bé ra, một cô gái độc thân như tôi, làm sao chăm sóc được? Tôi sống làm sao?"

Trần Tình Mỹ nói hàm súc, nhưng Thành Dao đã nghe được ý ngoài lời của cô ấy.

Nếu như đứa bé này không thể có được bất kỳ gia sản nào, cho dù là con của Đổng Sơn, thì còn có ý nghĩa gì? Đứa bé không có giá trị lợi dụng như vậy, sinh ra có ích lợi gì? Không phải tự nhiên liên luỵ đến tuổi trẻ của bản thân sao?

Tiểu tam xưa nay, có thể làm đến mức đàn ông vì cô ta mà vứt bỏ vợ thậm chí còn tự nguyện tay trắng ra đi, thì sao có thể thật sự mềm yếu vô tội và không có chút năng lực thủ đoạn chứ?

Đổng Sơn vĩnh viễn sẽ không biết, mặt trời đơn thuần trong lòng ông ấy, cô gái nói chỉ vì yêu nên mới ở bên ông ấy, vì để cho tài sản thừa kế thuận lợi tới tay một phần cũng không thiếu, mà ngay cả hai tháng cũng không chờ được, thậm chí không tiếc mạo hiểm con trai bảo bối của ông ấy.

Nếu như Đổng Sơn còn sống, nếu như ông ấy thật sự tự cho rằng đó là tình yêu chân thành mà lựa chọn tay trắng ra đi, thì người chờ đợi ông ấy sẽ còn là Trần Tình Mỹ với nét mặt tươi cười sao?

Áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.

Thật là rất đáng tiếc, đạo lý này, rất nhiều người không hiểu.

Đôi lời tâm tình của editor: Đọc chương này mà tức, vô cùng tức luôn ý. Ông cụ Đổng cứ luôn miệng nói cần cháu trai để kế nghiệp, mà không nghĩ lại là ai đã giúp Đổng Sơn có nghiệp để cháu trai của ông cụ Đổng kế? Là mẹ của cháu gái ông ấy đó. Hừ hừ. Phần 2 của chương này sẽ lên vào ngày mai nhaaa.

Suốt cả ngày, Thành Dao vì vụ kiện tranh chấp tài sản thừa kế sau khi chết của Đổng Sơn mà chạy vào chạy ra, không có một chút nhàn rỗi, chờ khi về đến nhà, Tiền Hằng cũng đã đợi ở nhà.

"Tôi đói." Anh ngồi trên ghế salon, lẽ thẳng khí hùng nhìn Thành Dao.

Bây giờ cũng đã tám giờ rồi! Tại sao còn chưa ăn cơm?!

Thành Dao kinh ngạc nói: "Anh không gọi đồ ăn bên ngoài sao?"

"Đồ bên ngoài không ăn ngon."

"Nếu không thì tôi gọi chút đồ bên ngoài ăn chung nhé?"

Tiền Hằng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Thành Dao: "Cô làm ăn ngon."

"..."

"Muốn ăn canh cà chua nấu trứng cô làm."

"..."

"Cho dù là món ăn đơn giản như vậy, cô cũng làm ăn ngon hơn người khác."

"..."

"Muốn..."

"Đừng nói!" Thành Dao nói, "Tôi đi mua đồ ăn!"

Cái chiêu giở trò này, rõ ràng là mọi người đều biết, nhưng vẫn dùng tốt như vậy.

Lúc Tiền Hằng không nói lời cay độc, cứ ngồi yên lặng như vậy, cho dù không nói lời nào, mà nhìn cô như vậy, lực sát thương cũng rất lớn, chứ đừng nói đến nhiều lời khen ngợi hiếm hoi như thế này.

Thành Dao bi tráng suy nghĩ, mình ở trước mặt Tiền Hằng, chỉ sợ là rất khó trở mình.

Nhưng mà Thành Dao không nghĩ tới, cô vừa mới đến siêu thị được mười phút, thì nhận được điện thoại của Tiền Hằng.

"Thành Dao, cô lập tức trở về nhà."

"Tại sao? Nhưng mà tôi chỉ mới mua được chút bánh mì cho ngày mai, đồ ăn còn chưa kịp mua đây này..."

Trong điện thoại giọng nói của Tiền Hằng đứt quãng, anh liên tục bị chuyện gì đó ngắt lời, trong giọng nói có hơi thở hổn hển, cũng mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: "Đừng mua, trở về, lập tức."

*****

Thành Dao không bao giờ ngờ rằng, khi mình về đến nhà, lại chứng kiến cảnh tượng như thế này.

Tiền Hằng tóc tai lộn xộn mặt đen ngồi ở một đầu ghế salon, còn mẹ cô thì trợn mắt nhìn ngồi ở một đầu ghế salon khác.

"Mẹ? Sao mẹ lại tới?"

Mẹ Thành giận dữ nhìn Thành Dao: "Không phải gần đây con bị người ta tìm kiếm thịt người [1] sao, mẹ sợ con cảm xúc bất ổn, hỏi Thành Tích địa chỉ của con, muốn đến gặp con một chút, kết quả đây!" Mẹ Thành chỉ chỉ Tiền Hằng ngồi ở một chỗ khác, "Kết quả là bị mẹ thấy chuyện này!"

[1] Tìm kiếm thịt người (人肉搜索): Cái này không phải là tìm kiếm chân chính, cũng không phải kiểu tìm kiếm như bên gg, mà là thông qua việc mình để lại câu hỏi trên mạng, nhờ người khác trả lời vấn đề của mình. Ví dụ, mình muốn tìm kiếm một người, nhưng người này lại không nổi tiếng, không thể tìm kiếm bằng công cụ tìm kiếm như gg, thì mình có thể đặt câu hỏi lên web và nhờ những người có thể đã gặp người này trả lời cho mình.

Thành Dao:???

"Thành Dao, mẹ nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới con gái của mẹ, lại còn lén lén lút lút sau lưng ba mẹ tìm một người đàn ông xấu xa ở chung!"

"Dì à, nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy ạ, đàn ông xấu xa gì chứ?" Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng, "Cháu tên Tiền Hằng, là sếp của Thành Dao."

Nghe xong lời này, mẹ Thành đương nhiên lại càng giận đến không có chỗ phát tiết: "Bạn trai thì là bạn trai, lại còn không có dũng khí thừa nhận, còn lừa mẹ nói là sếp của con! Thành Dao tự con nhìn mắt nhìn người của con đi!"

Thành Dao run rẩy nói: "Thật sự là sếp..."

"Hừ, sếp? Bình thường cấp dưới ai lại ngu ngốc thuê chung một căn nhà với sếp chứ? Ban ngày gặp sếp, buổi tối còn muốn gặp?"

Tiền Hằng trừng mắt nhìn Thành Dao: "Thành Dao, cô giải thích."

Đối mặt với sự chất vấn của mẹ và áp lực sếp tạo, Thành Dao cố gắng làm sáng tỏ nói: "Là như thế này, nhà này vốn dĩ một nhà hai người thuê, có chút việc xen giữa, sau đó chúng con liền, liền "hữu nghị" quyết định cùng nhau thuê, sau đó con mới phát hiện đây là sếp của con, mặc dù nghe rất giả, nhưng chính là sự thật!"

"Được, cho dù là thật, nhưng mẹ vẫn không tin đây là sếp của con."

"Tại sao chứ?"

Mẹ Thành chắc chắn nói: "Thuê căn nhà này tiểu khu này bao nhiêu tiền không lẽ mẹ không nhìn ra sao? Sếp của con không phải là đối tác của công ty luật sao? Sao ở căn nhà rẻ như vậy được? Chuyện này cũng quá không có phong cách rồi!"

"..."

"Hơn nữa, mẹ không phản đối con yêu đương, nhưng mẹ phản đối sống thử trước khi cưới! Người đàn ông có thể làm ra loại chuyện sống thử trước khi cưới như thế này, đều không phải là đàn ông có trách nhiệm! Là lưu manh giờ trò!"

Đối với quan niệm của mẹ Thành, Tiền Hằng cuối cùng cũng không nhịn được dè bỉu: "Xã hội hiện đại rồi dì à, chuyện sống thử trước khi cưới này ngược lại nên được tôn trọng, rất nhiều người lúc yêu đương phong hoa tuyết nguyệt, lại chưa từng ở chung, sau khi kết hôn mới phát hiện căn bản không thể nào cọ xát hòa hợp cuộc sống lẫn nhau, cuối cùng chỉ có thể dẫn đến kết cục ly hôn, sống thử trước khi cưới, rất cần thiết."

"Đây không phải là cậu kiếm cớ chiếm tiện nghi con gái sao?"

"Cái gì gọi là chiếm tiện nghi? Nam nữ bình đẳng, sống thử trước khi cưới, mọi người đều có cơ hội ngăn cản tổn thương kịp thời."

Đối mặt với Tiền Hằng, mẹ Thành càng có tinh thần so đo: "Sống chung trước khi cưới, với quan hệ trước khi cưới, còn không phải là đàn ông chiếm tiện nghi sao?" Bà nhìn Tiền Hằng, tức giận tăng vọt, "Cậu đây đã chiếm tiện nghi của Thành Dao chúng tôi rồi sao?"

"Loại chuyện quan hệ này, nam nữ đều có thể hưởng thụ." Tinh thần bất khả chiến bại trên tòa án của Tiền Hằng cũng nổi lên, anh cao quý lãnh diễm liếc mắt nhìn Thành Dao, "Huống chi theo điều kiện của cháu, cho dù có chút gì đó với Thành Dao như dì nói, đó cũng là Thành Dao chiếm tiện nghi của cháu."

"..."

Sếp, vào loại thời điểm này, đừng tranh ai thắng ai thua nữa, làm sáng tỏ trước đã!!!

...

Mẹ Thành, với tư cách là người múa dẫn đầu ở quảng trường; Tiền Hằng, lấy tư cách là u ác tính nổi tiếng trong ngành luật, vậy mà lại tranh cãi như vậy...

*****

"Thành Dao, người bạn trai này của con, mẹ tuyệt đối không đồng ý, tuyệt đối không cho phép vào cửa nhà Thành gia chúng ta! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thành Dao gần như cũng vô lực: "Mẹ, đây thật sự là sếp của con..."

Mẹ Thành nhướng cao chân mày: "Con đừng lừa mẹ của con, trước đây con từng gọi điện than phiền, con nói sếp của con suốt ngày sai khiến bóc lột cấp dưới, hơn nữa còn là một u ác tính của ngành luật, còn nói xem ra là một tên biến thái không có đời sống tình dục dẫn đến kiềm nén trong thời gian dài, với lại không có đạo đức lương tri, nguyên tắc chính là tín ngưỡng với tiền, khách hàng nào cũng nhận..."

"Mẹ, không phải như vậy... mẹ, mẹ đừng nói!" Thành Dao thật sự muốn chết, "Đây thật sự là sếp của con đó!!!"

Mẹ... van xin mẹ... tha cho con gái mẹ một con đường sống đi...

Thành Dao đã từ bỏ cứu viện: "Mẹ, mẹ còn như vậy thì có thể con phải thất nghiệp đó..."

Đáng tiếc bất kể Thành Dao giải thích chứng minh như thế nào, mẹ Thành dường như quyết định không tin Thành Dao.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, hôm nay con không thành thật khai báo cho mẹ, thì hôm nay mẹ sẽ..."

Thành Dao gần như cam chịu: "Ơ, mẹ, được rồi, đây chính là bạn trai con."

Tiền Hằng:???

Mẹ Thành cuối cùng cũng hài lòng với câu trả lời, nghỉ ngơi một chút, bà nhìn Tiền Hằng và Thành Dao: "Hai đứa ngồi trước đi, mẹ đi vệ sinh, trở về thẩm tra lại các con!"

Gần như khi mẹ Thành vừa đi, Tiền Hằng liền chất vấn, anh nhíu mày: "Bạn trai?"

Thành Dao chỉ còn thiếu quỳ xuống cho Tiền Hằng: "Sếp, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bây giờ tôi nói anh là sếp, mẹ tôi sẽ không tin lời tôi, dựa theo tính cách của bà ấy, tôi sẽ không thể bình yên mà làm việc cho tốt được, không chừng bà ấy muốn đến ở giám sát tôi. Chi bằng biết thời biết thế, dù sao chuyện đó, chờ vụ kiện tài sản thừa kế này của Đổng Sơn kết thúc, Đổng Mẫn nhất định sẽ không dây dưa anh nữa, biệt thự của anh cũng vừa vặn sửa chữa xong, anh không phải có thể dọn về căn biệt thự lớn của anh rồi sao? Khi đó tôi sẽ nói với mẹ là hai chúng ta chia tay là xong việc. Đây là đối sách đỡ lo tiện lợi nhất mà tôi nghĩ tới..."

"Quả thật là đỡ lo tiện lợi, cũng rất hợp lý." Tiền Hằng khẽ mỉm cười, giọng điệu quái gở, "Nhưng tôi là ông chủ mặt mũi khó ưa tâm lý biến thái mà, tại sao tôi phải giúp cô chứ?"

Thành Dao đổ mồ hôi lạnh sau ót, cô nhanh trí nói: "Chuyện này, trong này có chút hiểu lầm, hình tượng của anh ở trong cảm nhận của tôi là cao lớn đến không thể nào với tới, chính là vì anh quá ưu tú quá chói mắt, nên tôi... trong lòng tôi sinh đố kỵ, tâm lý vặn vẹo gièm pha hình tượng của anh trước mặt người nhà..." Thành Dao vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Tiền Hằng, "Nhưng anh xem, cho dù tôi gièm pha như vậy, nhưng cái khí chất cao quý và khuôn mặt nổi bật của anh vẫn khiến cho mẹ tôi không nhịn được mà bị giá trị nhan sắc của anh khuất phục..."

Quả nhiên, chẳng ai là không thích lời khen, Tiền Hằng vẫn khá thích lời ca tụng như thế này. Sắc mặt của anh, cuối cùng cũng dễ nhìn một chút.

Vì vậy Thành Dao rèn sắt khi còn nóng: "Sếp, lần này nếu anh có thể phối hợp giúp tôi, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa báo đáp anh! Tôi sẵn lòng nấu ăn, ôm đồm hết toàn bộ việc quét dọn nhà trong một năm! Dù sao tôi trời sinh yêu lao động, việc quét dọn vệ sinh, coi như là tập thể dục giảm cân!"

Tiền Hằng gật đầu, khẽ cười: "Tốt."

Thành Dao nghĩ mình đã tính toán rất tốt, rất nhanh Tiền Hằng sẽ chuyển đi, cô ôm đồm tất cả việc nhà, tuy nói là một năm, nhưng cũng sẽ không phải ôm đồm lâu.

Đáng tiếc cô không nghĩ tới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tiền Hằng đồng ý xong, lại nhìn Thành Dao, cười híp mắt nói thêm: "Nhưng tôi có thể sẽ phải chuyển đi sớm, sau này cô tới biệt thự của tôi phụ trách quét dọn đi."

"..."

"Biệt thự của tôi tính luôn tầng hầm, thì có bốn tầng, hơn 400 mét vuông, sân rộng hơn 100 mét vuông, đi tới đi lui trong sân lầu trên lầu dưới mấy chuyến, là lượng vận động của cô đủ rồi. Đúng lúc cô muốn tập thể dục giảm cân, rất thích hợp đấy."

"..."

"Hạng mục trong phòng tập thể thao của công ty có hạn, ngoài ra làm cái thẻ phòng tập thể thao lớn cũng phải mấy ngàn nhỉ?" Tiền Hằng vẫn mỉm cười, "Giúp cô tiết kiệm một số tiền lớn như vậy, cô cũng không cần cảm ơn tôi quá, chỉ cần tìm một ngày cuối tuần cộng thêm hai ngày không lương để báo đáp tôi thôi."

"..."

"Trong một năm tiếp theo, rèn luyện thật tốt."

"..."

*****

Mẹ Thành từ nhà vệ sinh trở lại, phát hiện bầu không khí có chút kỳ quái, đầu tiên là biểu cảm của con gái bà giống như một trái khổ qua, giữa xanh có vàng, giữa vàng có đen, Tiền Hằng thì ngược lại, vừa rồi còn mặt đen, bây giờ tinh thần lại sảng khoái.

Nhưng bất kể nói thế nào, Thành Dao cuối cùng cũng thừa nhận đối phương là bạn trai của mình, cũng thành khẩn mà nhận sai, đồng thời giải thích hai người chỉ là vì tiết kiệm tiền thuê nhà mới thuê chung, cũng không phát sinh chuyện gì, lúc mẹ Thành đột kích phòng ngủ, quả thật phát hiện hai người chia tách rõ ràng, mỗi phòng thuộc về riêng từng người, không có chỗ nào khả nghi, lúc này mới yên lòng.

Tiếp theo là đến thời gian thẩm vấn.

"Dao Dao à, Tiểu Tiền là làm cái gì vậy?"

Tiền Hằng vừa định mở miệng, Thành Dao liền chặn lại thật nhanh: "Anh ấy à, anh ấy làm thợ nhà máy dây chuyền sản xuất, ba ca, nhà máy buộc phải cắt giảm biên chế, vừa mới thất nghiệp thôi."

Vì lần giả làm bạn trai này, Thành Dao đã bỏ ra cái giá to lớn như vậy, cô khó chịu trong lòng, nghĩ đến dù sao khi qua được trận này là có thể nói với mẹ mình chia tay, vì vậy thông tin thật của Tiền Hằng cũng không cần nói rõ với mẹ, đối mặt với sự bất mãn của Tiền Hằng, Thành Dao cũng quyết định đánh bạo bỏ qua, nắm lấy cơ hội một lần duy nhất, thỏa thích chê bai Tiền Hằng.

Mẹ Thành quả nhiên ngẩn người: "Vậy Tiểu Tiền, trình độ học vấn của Tiểu Tiền là gì? Học kiểu kỹ thuật cơ khí sao? Cho nên đang làm kỹ sư quản lý ở nhà máy sản xuất dây chuyền?"

"Kỹ sư cơ khí cái gì chứ, anh ấy tốt nghiệp trung học kỹ thuật, chính là một công nhân trên dây chuyền sản xuất."

Mẹ Thành nghẹn: "Mẹ thấy cái khí chất này không giống đâu... gương mặt này mẹ thấy cũng là một khuôn mặt thông minh, là gia cảnh không tốt lắm bỏ học sao? Tại sao không đi học lớp đêm gì đó? Người trẻ tuổi muốn vươn lên, mà không có bằng cử nhân thì cuộc sống không dễ lăn lộn."

"Không có đâu, mẹ, điều kiện trong nhà anh ấy vẫn có thể cho anh ấy học, bản thân anh ấy ngốc, mẹ biết không? Trước kia ở cao trung biệt hiệu của anh ấy là "thịt quay", tại sao chứ? Bởi vì anh ấy chỉ thi được sáu điểm cho mỗi môn toán lý hóa, thi sáu, cho nên được gọi là thịt quay [2]." Thành Dao càng nói mặt mày càng hớn hở, nói đến mức giống như đây không phải là "bạn trai" của mình, mà ngược lại giống như đang vui vẻ mắng chửi kẻ thù của mình, "Đầu óc của anh ấy không được, chỉ được cái mặt."

[2] Thịt quay - 烤肉 - /kǎoròu/ và thi sáu - 考六 - /kǎoliù/

Mẹ Thành biểu lộ vẻ mặt khó xử, mặc dù gia đình lão luyện khá truyền thống, không ủng hộ việc sống thử trước khi cưới, nhưng mà tin tưởng vào cuộc hôn nhân yêu đương tự do, Thành Dao tìm một đối tượng như vậy, mẹ Thành cũng không tiện ra mặt ngăn cản, chỉ có thể sốt ruột: "Tiểu Tiền bây giờ thất nghiệp thì làm sao?"

Thành Dao không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tiền Hằng, cô khí khái vỗ ngực: "Không có sao, mẹ, con kiếm nhiều, con nuôi anh ấy thôi."

"Chuyện này..."

"Xã hội hiện đại mà, cũng không phổ biến kiểu đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm này nữa, con thật sự thích làm việc, cũng không muốn từ bỏ công việc vì gia đình, chuyện này không ổn, dù sao Tiền Hằng cũng không kiếm được tiền, sau này anh ấy ở nhà rửa tay nấu canh, anh nói đúng không, Tiền Hằng?"

Tiền Hằng hung dữ nhìn chằm chằm Thành Dao, nhưng nghĩ tới việc phục vụ quét dọn biệt thự cả năm, còn có tài nấu ăn làm người ta mở to miệng của Thành Dao, cuối cùng cắn răng nghiến lợi "ừ" một tiếng.

Mẹ Thành lo lắng trong lòng, lại hỏi vài câu, thấy thời gian không còn sớm, mới để bao lớn bao nhỏ thức ăn chăn nệm mang tới xuống, lại dặn dò Thành Dao mấy câu, vẻ mặt muốn nói lại thôi bước đi.

*****

Mẹ Thành vừa đi, đương nhiên đến giờ Tiền Hằng tính sổ.

"Thành Dao, sắp xếp tôi sắp xếp đến rất vui vẻ?" Giọng của Tiền Hằng âm trầm, "Cô chuẩn bị nuôi tôi thế nào?"

Thành Dao ho khụ một tiếng, cô đã sớm nghĩ xong cái cớ, giờ phút này mặt đầy vẻ nghĩa chính ngôn từ: "Sếp, tôi cũng không có biện pháp mà, sau này anh dọn đi, tôi cũng phải nói với mẹ tôi hai ta một phát chặt đứt, vậy nếu như bây giờ nói thông tin thật của anh cho mẹ tôi, thì mẹ tôi chắc chắn không thể buông tay một người con rể tương lai chuẩn mực xuất sắc như anh được đâu? Có thể cả ngày sẽ bảo tôi quay lại đấy? Huống chi, phải nói thông tin thật của anh ra, anh xuất sắc hoàn mỹ như vậy, tôi mù sao? Sao tôi lại đột ngột chia tay với anh? Cho nên à, chỉ có thể nói giảm mọi mặt của anh, thì chia tay cũng rất hợp lý."

Tiền Hằng cười lạnh một tiếng: "Vậy sao cô chưa từng nghĩ đến, người xuất sắc như tôi bỏ cô, cũng rất hợp lý?"

"..."

"Phần thưởng cuối năm nay, không có."

Thành Dao vừa nghe không có tiền, thì hoàn toàn bùng nổ: "Tiền Hằng! Anh đây là lấy việc công làm việc tư! Hơn nữa hành động như vậy căn bản không tuân thủ 《 Luật bảo vệ người lao động 》! Anh làm một luật sư, biết luật pháp mà phạm pháp!!!"

Tiền Hằng không sợ hãi cười: "Vậy cô cứ từ chức đi, sau đó nộp đơn lên trọng tài lao động [3], rồi tố cáo tôi. Xem cô có thể thắng được tôi sao?"

[3] Trọng tài lao động (劳动仲裁): đề cập đến trọng tài và xét xử các tranh chấp lao động mà các bên nộp đơn xin trọng tài của ủy ban trọng tài tranh chấp lao động. Ở Trung Quốc, trọng tài lao động là một thủ tục cần thiết cho các bên tranh chấp lao động để đưa vụ kiện ra tòa án nhân dân.

"..."

Xem như anh lợi hại!

Đôi lời tâm tình của editor: Làm bạn trai - bạn gái rồi nha. =)))))

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!