Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Sáng hôm sau,Thành Dao vừa rời giường, thì Tiền Hằng cũng mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng.

Vẻ mặt của anh không hề sáng sủa, nhìn có vẻ phờ phạc, anh nhìn chằm chằm Thành Dao hai lần: “Anh không dễ chịu, hình như bị bệnh rồi.”

Thành Dao nói “ồ” một tiếng, cho rằng anh lại đang diễn, không cho là thật: “Uống nhiều nước nóng.”

Tiền Hằng hắt hơi hai cái, uể oải ừ một tiếng, rồi trở về phòng.

Sau đó không hề có một tiếng động nào.

Vào mười giờ, Cố Bắc Thanh đến như đã hẹn: “Xuống đi, xe của anh đậu ven đường trước cổng.”

Thành Dao thu dọn đồ đạc xong, mang theo hồ sơ vụ kiện, chuẩn bị đi ra cửa, tuy nói hẹn brunch, nhưng thực ra Thành Dao gặp Cố Bắc Thanh để thảo luận về vụ án, bữa ăn chỉ là tiện thể thôi.

Tiền Hằng không còn làm trò nữa, cánh cửa phòng đóng chặt lại.

Xem ra anh đang nghỉ ngơi, nhưng mà không biết tại sao, trong lòng Thành Dao lại có chút bất an, cô vốn là phải mở cửa ra bước đi, ăn một bữa ngon với Cố Bắc Thanh, nhưng khi gần đến cửa, thì lại quay vào nhà.

Bản thân cố gắng lắm mới chống đỡ qua giai đoạn cai nghiện, rõ ràng là sắp rời khỏi trung tâm cai nghiện, thì lại bị Tiền Hằng mặt dày vô lại đem loại m@ túy thuần túy nhất đến trước mắt, còn con mẹ nó là loại m@ túy tổng hợp mới, thành phần còn mặt dày hơn trước kia.

Thành Dao hận đến ngứa răng, nhưng tay vẫn gõ cánh cửa kia.

M@ túy rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của cô! Cô tức giận nghĩ, thật đúng là đến chết cũng không tha! M@ túy chết tiệt này, chẳng trách lại có nhiều người tái nghiện như vậy!

“Tiền Hằng?”

Thành Dao đứng ngoài gõ cửa phòng, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, cô có chút lo lắng, trực tiếp mở cửa, lúc này mới phát hiện Tiền Hằng không phải đang giả bộ, anh thật sự bị bệnh, mặt đỏ bừng, thoi thóp nằm giường, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, mắt nhắm nghiền.

Thành Dao lo lắng lấy nhiệt kế đo tai, đo được 39 độ 5.

Cô sốt ruột: “Anh làm sao vậy? Em lập tức tìm Bao Duệ đưa anh đến bệnh viện.”

“Không cần.” Kết quả cô còn chưa kịp lấy điện thoại ra, thì Tiền Hằng đã vươn tay ra kéo lại, anh khó khăn chớp mắt, “Không cần Bao Duệ.”

Rõ ràng trông rất khó chịu, nhưng ánh mắt nhìn Thành Dao lại rất nóng.

Thành Dao không biết nên phản ứng như thế nào, cô vô thức tránh tầm mắt của Tiền Hằng: “Được rồi, vừa vặn có đàn anh của em ở dưới lầu, em nói anh ấy giúp em đưa anh đến bệnh viện. Ngày hôm qua còn bình thường mà, sao qua một đêm lại nóng thành như vậy?”

“Cũng không cần Cố Bắc Thanh.”

“Sao?”

“Cần em.”

Thành Dao bĩu môi: “Anh sốt cao, đừng nói nhảm nữa.”

“Không có nói nhảm.” Giọng của Tiền Hằng rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt ướt ướt vì phát sốt, một luồng khí đáng thương bao trùm lên anh, anh tủi thân nói, “Anh bị bệnh, anh chỉ muốn ở cạnh em.”

“Không được, anh phải đến bệnh viện.”

“Đưa anh đến bệnh viện xong, có phải em sẽ tiếp tục đi ăn với Cố Bắc Thanh

không?”

Còn ỷ vào bị bệnh mà uy hiếp người khác nữa?

Thành Dao cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là vậy, cơm dĩ nhiên phải ăn.”

“Thành Dao, tối hôm qua anh đã cố tình không bật hệ thống sưởi sàn nhà, không đắp chăn.”

Thành Dao ngẩn người.

Khuôn mặt đỏ ửng của Tiền Hằng dường như đang che đi sự xấu hổ của anh, anh nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa gì mà mở miệng: “Anh là cố tình bị bệnh.”

Thành Dao cau mày.

“Anh không muốn để cho em đi ăn với Cố Bắc Thanh.” Tiền Hằng hít nước mũi, “Nhưng mà anh không nghĩ ra cách nào khác ngăn em được, bởi vì bây giờ anh không là cái gì của em, không có quyền can thiệp vào chuyện của em, cuối cùng chỉ nghĩ đến việc này.” Anh ngẩng đầu nhìn nhìn Thành Dao, “Anh đã nghĩ, nếu như anh bị bệnh, thì em có ở lại hay không.”

“Em gọi điện cho bố mẹ của anh.”

“Nghe nói anh chia tay, tình cảm của ba mẹ anh với anh lại tan vỡ một lần nữa, bởi vì chuyện xem mắt phát tờ rơi quảng cáo mà bọn anh còn ầm ĩ một trận, bây giờ bọn họ sẽ không quan tâm đ ến sự sống chết của anh đâu.”

Thành Dao nhấp mím môi: “Vậy em gọi điện cho anh trai anh.”

“Hôm nay anh trai anh đi xem mắt, ba mẹ anh đã nói anh ấy mà dám đi thì bọn họ sẽ giế t chết anh ấy.”

“Vậy Bao Duệ...”

“Khoảng thời gian trước Bao Duệ quá bận rộn công việc, vợ cậu ấy vừa mới ầm ĩ với cậu ấy, cuối tuần này hiếm khi không có việc có thể ở bên vợ, nếu em muốn gọi cuộc điện thoại này, thì có thể trạng thái tình cảm sau này của cậu ấy sẽ là đã ly hôn.”

“Em tìm đàn anh của em chăm sóc anh.”

“Nếu như Cố Bắc Thanh mà chăm sóc anh, thì anh chỉ cần thấy anh ta thôi cũng đã rất tức giận rồi, đợi một lát nữa có thể sẽ nóng đến 40 độ, cháy hỏng não luôn, em đừng đưa anh đến bệnh viện, cứ đưa anh đến đại đội cứu hỏa để dập lửa đi.”

“Còn có Ngô Quân mà!”

Tiền Hằng tiếp tục thuận miệng bịa chuyện nói: “Ngô Quân đến thành phố B dự đám cưới của người thân rồi.”

Thành Dao tức chết: “Không còn ai có thể chăm sóc anh sao?”

Thành Dao biết người mà Tiền Hằng muốn ở cạnh là cô, nhưng mà cô vô thức tránh né, không phải là cô không lo lắng cho Tiền Hằng, mà là cô sợ chính bản thân mình, cô sợ bản thân nếu như nhìn người đàn ông này thêm hai lần nữa thì sẽ đồng ý yêu cầu quay lại kia.

Tiền Hằng nói bằng lòng kết hôn và không kiên trì với DINK nữa, Thành Dao đương nhiên có cảm động và vui vẻ, nhưng cô vẫn còn do dự và sợ hãi, Tiền Hằng đã kiên định với nguyên tắc không kết hôn và DINK lâu như vậy, thì thật sự có thể thay đổi hoàn toàn sao? Sau khi hai người bất đồng quan điểm về hôn nhân và có con, cô đã nghiên cứu rất nhiều án lệ, quả thật cũng có những người đàn ông vốn theo chủ nghĩa không cưới bằng lòng tiến tới hôn nhân, nhưng mà không quá nửa năm, đã có rất nhiều người đàn ông hối hận, cuối cùng vẫn lựa chọn ly hôn.

Sự thay đổi của Tiền Hằng, thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Anh có thật sự yêu cô nhiều đến vậy không? Anh thật sự có thể buông loại cảm giác bản thân xuất sắc đó xuống, cho cô một mối tình bình đẳng và lâu dài sao?

Nếu như lần này cô trở lại bên cạnh anh, thì e rằng thật sự không còn sức đề kháng mà rời đi nữa.

“Không có.” Đối mặt với câu hỏi của Thành Dao, Tiền Hằng trả lời một cách vô tội và bình tĩnh, “Anh cũng giống như con mèo của anh vậy, không có chỗ nương tựa.” Anh cụp mắt xuống, “Quên đi, anh không nên làm khó người khác, em đi đi, cứ để cho anh và con mèo của anh tự sinh tự diệt với nhau.”

Một loạt hành động này của Tiền Hằng, cũng là đánh cược ở trong lòng, lần đầu tiên anh thẳng thắn thừa nhận mình vì giữ Thành Dao lại mà làm chuyện lén lút, mặc dù có chút mất mặt, nhưng sau khi nói ra, thì lại vô cùng thả lỏng, khi anh hồi hộp chờ đợi, thì lại nghe thấy tiếng Thành Dao đẩy cửa đi ra.

Tiền Hằng mở mắt ra, mặc dù đầu óc choáng váng rất khó chịu, nhưng anh lại không kìm được, vén chăn ngồi dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát và chua xót.

Anh cũng đã như thế này rồi, mà Thành Dao vẫn rời đi.

Anh vô thức liếc nhìn con mèo đang ngủ say cuộn mình ở trong góc, khi anh đang cảm thấy mệt mỏi mất sức, thì cửa phòng của anh lại được mở ra lần nữa.

Thành Dao cầm ly nước nóng, đứng ở cửa, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, đôi mắt cụp xuống, có chút tức giận: “Anh đúng là người đáng ghét nhất mà em từng thấy.”

Vào khoảnh khắc đó, Tiền Hằng lại cảm thấy trái tim mình giống như bị một mũi tên đâm trúng, anh nhìn ly nước Thành Dao đưa tới trước mặt anh, chỉ cảm thấy bản thân lúc này cho dù chết vì bệnh, thì anh cũng tình nguyện.

Thành Dao bảo Tiền Hằng uống nước xong, thì vào phòng bếp nấu cháo cho anh. Cái bộ dạng đáng thương này của anh, hoàn toàn khác với bộ dạng ta đây tự cảm thấy mình xuất sắc trước kia, mà ngược lại giống như một con chó bị bỏ rơi, Thành Dao không còn tâm trí đi ăn với Cố Bắc Thanh, cô đành phải gọi điện thoại nói xin lỗi với Cố Bắc Thanh, hủy cuộc hẹn.

Thành Dao đặt điện thoại xuống, bưng cháo lên, nhìn người bệnh nhân kịch độc đang nằm trên giường.

“Ăn cháo.”

Tiền Hằng không cầm bát, anh nhìn Thành Dao một cái, bộ dạng vừa vô tội bất lực vừa ý lại: “Anh không có sức cầm bát.”

Thành Dao trừng mắt nhìn anh.

Mặt Tiền Hằng đỏ bừng, tim không đập, lại nhìn Thành Dao thêm hai lần: “Em có thể đút anh không?” Anh dừng một chút, “Anh muốn em đút anh.”

Cái bộ dạng này của anh, trong lúc nhất thời đã làm Thành Dao luống cuống tay chân. Một Tiền Hằng chết vì sĩ diện, có thế nào cũng không thẳng thừng nói ra yêu cầu muốn người khác đút, nhưng bây giờ.

Nhưng bây giờ anh vì bám cô, mà đã liều mạng làm...

Tiền Hằng vẫn còn lo không đủ, anh chớp mắt, “Nếu em đút anh, thì anh sẽ sớm khỏe lại.”

Đối với ánh mắt chuyên chú, lời nói nghiêm túc kia của anh, Thành Dao chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn. Kiểu người như Tiền Hằng, dù sao cũng là người dựa vào miệng mà kiếm sống, đứng đầu cấp bậc vừa há miệng ra là phun độc, còn phun đường thì phun tới không chút nương tay.

Thành Dao có chút tức giận, nhưng cũng không có cách gì, vẫn phải đưa muỗng tới.

Cũng may là Tiền Hằng không làm trò quỷ nữa, anh vô cùng khôn khéo phối hợp với động tác đút cháo vụng về của Thành Dao, ăn cháo một cách yên lặng, ánh mặt trời hắt sáng lên hàng mi dài cong của anh, khuôn mặt còn bởi vì sốt mà đỏ ửng, khuôn mặt tuấn tú vẫn ốm yếu xanh xao, trên tay còn có vết thương băng bó vì bị mèo cào ngày hôm qua.

Kiểu bộ dạng này, cho dù ai nhìn thấy thì e rằng cũng sẽ không nỡ.

Thành Dao thực sự không ngờ rằng, trên thế giới này lại có một người đàn ông gian xảo như vậy!

Vì không để cho cô đi ăn với Cố Bắc Thanh, mà ngay cả cơ thể của bản thân cũng không tiếc!

Cô liếc nhìn Tiền Hằng: “Anh có phải là heo không? Lấy cơ thể của mình mà đùa giỡn? Đầu tiên là đi bắt mèo hoang, sau đó tự làm cho mình phát sốt? Tiền Hằng, anh là luật sư cao cấp, có thể có một chút dáng vẻ của luật sư không!”

“Dù sao thì em cũng đã ở lại.” Tiền Hằng sụt sịt nước mũi, bình tĩnh nói, “Phương thức phương pháp không quan trọng, quan trọng là kết quả, điều này rất phù hợp với lý tưởng xử lý vụ kiện của anh, chỉ cần hợp pháp, thì em quản anh dùng thủ đoạn gì để thắng làm gì?”

“Vậy nếu anh như thế này, mà em cũng không quản anh sống hay chết, vậy thì anh làm gì? Anh định cắt cổ tay hay treo cổ tự tử để thu hút sự chú ý của em?”

Tiền Hằng nhìn Thành Dao với vẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Em không chịu ở lại, thì cứ để cho anh bệnh chết đi.”

“Đừng có mà đánh rắm, bệnh chết cái gì chứ, bớt nói mấy lời xui xẻo đi.” Chẳng mấy chốc sau, cháo đã đút xong, nhưng Tiền Hằng lại sống chết không chịu nghỉ ngơi, cứng rắn kéo Thành Dao nói chuyện.

“Chỉ muốn nói thêm vài lời với em.”

Thành Dao cố gắng dùng sự tức giận che giấu sự ngại ngùng khẩn trương của bản thân: “Nói gì?”

Ánh mắt của Tiền Hằng nhìn chằm chằm Thành Dao: “Sau khi chia tay ngày nào anh cũng rất nhớ em, muốn nghe giọng của em.” Anh nói một cách đáng thương, “Có thể hát cho anh nghe một bài không? Anh choáng đầu, chỉ muốn nghe em hát.”

Biết rõ đây đều là thủ đoạn, nhưng Thành Dao vẫn không nhịn được mà dẫm vào bẫy.

Một người đàn ông mạnh mẽ đột nhiên tỏ ra yếu thế, tội nghiệp tha thiết nhìn về phía mình, dáng vẻ hạ thấp giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, thì cho dù thế nào cũng không thể nào cự tuyệt.

Thành Dao ngẫu nhiên ngâm nga một bài hát ru nhẹ nhàng, không bao lâu sau, khi cô cúi đầu, thì phát hiện ra Tiền Hằng đã ngủ từ lúc nào.

Tư thế ngủ của anh rất quy củ, bởi vì bị bệnh, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, tầng lãnh đạm hời hợt trên mặt cũng bị quét sạch, chỉ còn lại vẻ vô tội không chút phòng bị.

Tiền Hằng ngủ yên, chú mèo quýt cũng ngủ yên.

Thành Dao mím môi, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Giấc ngủ này, Tiền Hằng ngủ rất lâu, Thành Dao đã vào phòng anh mấy lần để kiểm tra tình trạng của anh, vào lần cuối cùng vào, nhiệt kế đo tai cho thấy thân nhiệt của anh đã trở lại bình thường, hết sốt.

Thành Dao thở phào nhẹ nhõm, rồi ra ngoài mua đồ ăn.

Kết quả khi cô quay trở lại, mọi thứ trong nhà đều thay đổi. Thành Dao thiếu chút nữa là chết vì tức, sàn nhà vốn đã được lau sạch sẽ, bây giờ chỉ toàn là nước và bọt.

Thành Dao nổi cơn tam bành, đi theo nguồn nước định tìm Tiền Hằng xử lý, nhưng khi thấy một màn trong phòng vệ sinh thì lại ngây ngẩn.

Tiền Hằng vô cùng chật vật, quần áo của anh ướt sũng, dính đầy bọt, một tay anh cầm máy sấy tóc, tay kia ôm con mèo quýt.

Mình con mèo quýt vẫn còn ướt nhẹp, một bên lông đang dựng đứng theo chiều gió của máy sấy tóc, nó nằm trong vòng tay của Tiền Hằng rất không biết điều, luôn cố gắng giãy dụa. Thành Dao đi tới, thấy được mấy vết cào mới trên tay Tiền Hằng.

Thành Dao lập tức xoay người lấy một cái khăn tắm, sau đó cầm máy sấy tóc trong tay Tiền Hằng, ôm con mèo đi: “Em xử lý con mèo, anh mau đi thay quần áo cho em.” Cô trách móc, “Anh vừa mới hết sốt, đừng để bị cảm.”

Cô hung dữ giáo huấn Tiền Hằng xong, mới ý thức được gần đây hình như cô và Tiền Hằng đã đổi vị trí cho nhau, trước kia đều là Tiền Hằng dạy bảo cô, nhưng trong mấy ngày qua cô đã trả lại toàn bộ bài giáo huấn tích lũy trước kia.

Dù sao thì cũng là sếp cũ bạn trai trước, huống chi bất luận nói thế nào, thì Tiền Hằng cũng là sếp lớn trong giới luật sư gia đình, cô nói như vậy, hình như không thích hợp lắm...

Trong khi Thành Dao đang tự kiểm điểm bản thân, thì người bị giáo huấn là Tiền Hằng lại không có chút phản kháng, vô cùng ngoan ngoãn cam chịu số phận chấp nhận bị giáo huấn, còn thấp giọng nói xin lỗi.

“Anh vừa mới ngủ một giấc, cảm thấy tốt hơn rồi, nhìn thấy con mèo này bẩn, có một vài sợi lông trên lưng không biết quẹt dầu mỡ ở đâu, mà dính lại với nhau, cho nên muốn tắm cho nó, không nghĩ tới nó lại không phối hợp

như vậy.”

Thái độ của anh rất tốt, rất có loại cảm giác đại ma đầu cải tà quy chính, trong lúc nhất thời Thành Dao cũng không nỡ nói nữa, chỉ thúc giục anh đi thay quần áo, bản thân thì lau khô con mèo quýt.

Mặc dù quá trình không phối hợp, nhưng sau khi tắm xong con mèo rõ ràng rất thoải mái, Thành Dao vừa đặt nó xuống, nó đã vui vẻ chạy nhảy.

Con mèo quýt được tắm xong, thì giá trị nhan sắc cũng tăng mạnh, lông nó trở nên mượt hơn, nó chạy tới chỗ Tiền Hằng vừa mới thay quần áo xong.

Thành Dao đứng sau lưng Tiền Hằng, đang định nhắc nhở anh một câu “cẩn thận nó cào anh”, thì thấy con mèo vốn hung dữ tàn bạo kia, lại nũng nịu kêu meo meo cọ cọ đùi của Tiền Hằng, cái đuôi lông xù cọ cọ mắt cá chân của anh một cách thân thiết, bộ dáng vừa nịnh nọt lại chân chó kia, đúng là không có một chút dè dặt gì của một con mèo!

Tiền Hằng ngẩn người, cả người trông hơi căng thẳng, sau đó anh cúi người xuống, động tác có chút vụng về nhưng cẩn thận bế con mèo lên. Lần này, mèo quýt không vùng vẫy nữa, nó ngoan ngoãn kêu một tiếng, để cho Tiền Hằng tùy ý ôm nó vào lòng.

Lúc này Tiền Hằng vẫn đang quay lưng lại với cô, nhưng trong lòng Thành Dao lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên lưng của người đàn ông này, khiến cho khuôn mặt vốn sắc sảo của anh, hiện lên một tầng mềm mại. Thành Dao không lên tiếng, cô chỉ đứng lẳng lặng như vậy, nhìn thấy Tiền Hằng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lưng mèo quýt, khuôn mặt đẹp trai đến lạnh lùng của anh, vào giờ phút này lại rất dịu dàng.

Mèo quýt nép vào vòng tay của Tiền Hằng một lúc, rồi nhanh chóng nhảy đi. Tiền Hằng quay đầu lại, nhìn thấy Thành Dao ở sau lưng.

Cả hai đều không nói một lời, chỉ có ánh mắt chạm nhẹ, sau đó đều tự dời đi.

Thành Dao ho khan một tiếng, mở miệng trước: “Hóa ra anh thích mèo như vậy.”

“Không có, thật ra thì anh không thích mèo.” Tiền Hằng mím môi, anh nhìn những đốm nắng trên mặt đất, “Bởi vì nuôi mèo cũng giống như nuôi con cái, đều rất phiền phức.”

Thành Dao dừng lại một chút, trong lòng có chút thất vọng không thể nói: “Anh xem, anh vẫn không thích trẻ con, vậy cần gì phải thay đổi lý tưởng DINK của mình tạm thời nhân nhượng vì đại cục, em và anh, nói cho cùng vẫn không giống nhau.”

“Thành Dao, nghe anh nói xong.” Tiền Hằng nhìn về phía Thành Dao, “Nuôi mèo cũng giống như nuôi trẻ con vậy, em nuôi mèo, thì em phải chịu trách nhiệm cho sự ấm no của nó, yêu mến nó, định kỳ tắm, khám sức khỏe, tẩy giun cho nó, nếu mèo bị ốm thì phải đưa đi khám, bởi vì mèo rụng lông, nên mỗi ngày còn phải dọn dẹp phòng; nếu mèo dính em, thì em phải dành thời gian cho nó, nếu mèo không nghe lời, thì em còn phải chịu trách nhiệm dọn dẹp tàn cuộc. Mặc dù số lượng công việc cần làm ít hơn so với nuôi dạy một đứa trẻ, nhưng trước kia anh cảm thấy, chuyện này vô cùng phiền phức.”

“Anh rất sợ phiền phức, nhưng anh muốn có tương lai với em.”

Thành Dao khẽ cắn môi.

“Anh biết em rất khó mà tin rằng anh đã thực sự sẵn sàng kết hôn và có con, anh cũng không thể nào tìm một người nào đó để kết hôn và có con để chứng minh cho em thấy, lúc nhìn thấy con mèo này, anh đã nghĩ, vậy thì anh sẽ nuôi một con mèo, để cho anh trải nghiệm loại cảm giác trách nhiệm đó, anh hy vọng em có thể nhìn thấy sự chân thành của anh.” Tiền Hằng dịu dàng nhìn Thành Dao, sau đó nhìn con mèo, “Nuôi mèo quả thật cũng giống như anh nghĩ, rất phiền phức, tắm cho nó thôi anh cũng đã phải dùng nửa cái mạng rồi, nhưng nuôi mèo cũng không phải đều là phiền phức. Nó sẽ cào anh, nhưng cũng sẽ nũng nịu với anh, sẽ hoàn toàn tin tưởng mà nằm trong vòng tay anh, sẽ rất ngoan ngoãn, ngoại trừ loại trách nhiệm đó ra, thì hóa ra cũng có thể mang đến cho anh rất nhiều cảm giác tốt đẹp, những cảm giác mà anh chưa từng trải qua. ”

“Rất tốt đẹp.”

“Khiến cho anh cảm thấy cho dù là vì khoảnh khắc tốt đẹp này, anh cũng

nguyện gánh vác những phiền phức đó.”

“Neu như đổi thành người phụ nữ khác, anh nghĩ anh vẫn sẽ kiên quyết không kết hôn không có con, nhưng nếu là em, thì anh nguyện cùng em trải qua những chuyện mà anh chưa từng nghĩ tới.” Tiền Hằng nhìn thật sâu về phía Thành Dao, “Nếu như được ở bên cạnh em, kết hôn sinh con, thì nhất định sẽ mang đến cho anh rất nhiều tốt đẹp.”

“Thành Dao, hy vọng em sẽ cho anh cơ hội này, có thể cùng em tạo ra một cuộc sống tốt đẹp.”

Bị Tiền Hằng nhìn chằm chằm như vậy, dùng những lời tỏ tình thẳng thắn nồng nhiệt như vậy, Thành Dao đột nhiên cảm thấy có chút tay chân luống cuống, lòng cô hơi loạn, lại sợ người gian xảo như Tiền Hằng thừa thắng xông lên dùng một câu mà công thành đoạt đất, nên chỉ để lại một câu “Để em cân nhắc một chút”, rồi chạy nhanh như bay.

Sau khi Thành Dao đi lòng vòng mấy vòng ở tiểu khu, thì tâm trạng đã bình tĩnh hơn, còn Tiền Hằng khi đối mặt với mèo quýt ở trong nhà, tâm trạng lại càng thêm phiền não, Thành Dao vẫn còn chưa trở lại, trái tim của anh lại càng bất an.

Nghĩ tới nghĩ lui không chịu được, Tiền Hằng liền lấy điện thoại di động ra.

“Ngô Quân, bây giờ cậu có ở nhà không?”

Giọng của Ngô Quân vô cùng tức giận: “Không có! Tôi không có ở nhà!”

“Tôi có...”

“Có đưa tôm hùm Boston vận chuyển bằng đường hàng không cho tôi cũng vô ích! Tôi thật sự không có ở nhà!”

Âm thanh bên Ngô Quân hơi ồn ào, nghe giống như anh ấy đang ở công viên giải trí, lúc này Tiền Hằng mới tin: “Cậu đang hẹn hò?Cậu đang yêu?”

Giọng nói của Ngô Quân có chút đắc ý: “Ha ha, cậu có muốn biết bạn gái của tôi là ai không? Nói ra sợ sẽ hù chết cậu!”

“Không, tôi không có hứng thú.” Tiền Hằng vô tình nói, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, tại sao tôi đã thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình với Thành Dao rồi, rất chân thành cầu xin sự tha thứ của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không có tỏ thái độ gì? Phương pháp mà trước đây cậu dạy tôi, không đúng đúng không?”

“Cậu chờ một chút, tôi hỏi bạn gái của tôi một chút!”

“Cậu hỏi bạn gái của cậu làm gì?”

Ngô Quân cười một cách thần bí: “Gặp được bạn gái của tôi là cậu sẽ hiểu, vấn đề Thành Dao, giao cho cô ấy thì vô cùng thích hợp.”

Mặc dù Tiền Hằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ tới việc vấn đề tình cảm của phụ nữ, thì có lẽ là cùng phái sẽ nhìn thấu đáo hơn.

Quả nhiên, không lâu sau Ngô Quân đã ra chiêu giúp đỡ: “Bạn gái tôi nói, người giống như Thành Dao, một khi chia tay vì những bất đồng, thì ít nhiều trong lòng vẫn còn sợ hãi, không phải chỉ cần cậu bộc bạch tâm tư một lần thì người ta có thể buông bỏ sự do dự, cậu phải theo đuổi em ấy mãnh liệt hơn nữa, bày ra bộ dạng để cho cả thế giới đều biết Tiền Hằng cậu không phải là người không lập gia đình, bày ra phong thái đánh một trận huyết chiến khiến bản thân không thể lùi bước! Để cho Thành Dao hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị đối với cậu.”

Tiền Hằng cúp điện thoại, trầm ngâm một lúc, cảm thấy những gì đối phương nói thật sự rất có lý, nhưng mà làm sao để cho cả thế giới biết được không phải là Thành Dao thì anh không kết hôn?

Tiền Hằng nhìn chằm chằm vào mông của con mèo quýt suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên có cảm hứng.

Anh gọi lại cho Ngô Quân: “Chương trình tạp kỹ ‘Luật sư đến tranh luận’ gì đó lần trước, bây giờ còn có thể tham gia không?”

“Có thể chứ.”

“Tôi đi.”

Ngô Quân ngẩn người, sau đó bắt đầu cười hả giận, anh ấy hạ thấp giọng nói: “Đối thủ đấu với cậu chính là Đặng Minh. Tiền Hằng, tôi chỉ có một yêu cầu, hành chết anh ta, đừng lưu tình.” “Ngoại trừ Thành Dao ra, thì tôi từng lưu tình với người khác lúc nào?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!