Dù là ký chủ thâm niên đã trải qua bao sóng to gió lớn, Thịnh Tụng Thời vẫn cần chút thời gian để chấp nhận sự thật oan ức.
Quý Ỷ Nguy vốn tùy hứng đến cực điểm, làm việc tùy tâm, hắn không đối phó nổi, phải tập quen dần đi.
Tuy tốn một khoản lớn tích điểm, trong lòng Thịnh Tụng Thời lại không hối hận.
Hơn một ngàn hệ thống đột nhiên tập kết, tiến hành cái gì mà liên hợp phân tích thế giới, Quý Ỷ Nguy hành động chứng tỏ có chuyện lớn xảy ra.
Hình như Quý Ỷ Nguy biết rất nhiều thông tin mà ký chủ bình thường không thể biết, rất có thể anh đang tính làm gì đó, hắn nhất định phải bám theo.
Ký chủ giao dịch một lần quá nhiều tích điểm sẽ khiến chủ hệ thống chú ý, Thịnh Tụng Thời biết nên làm thế nào để tránh bị chủ hệ thống giám thị.
“Tôi sẽ ngụy trang hình thức giao dịch, gửi đầy đủ tích điểm cho anh sau.”
Hắn thận trọng hứa hẹn.
Phương thức giao dịch kín là thủ pháp kế hoạch Chim Trắng thường dùng, ví dụ như bán một đạo cụ nhỏ với giá cao 50 vạn tích điểm, hoặc đổi thành đầu tư sản nghiệp tại không gian chủ hệ thống… Trước mắt, hắn sẽ đưa cho Quý Ỷ Nguy 50 vạn tích điểm, chỉ cần Quý Ỷ Nguy đưa một đạo cụ nhỏ là được.
Nhưng Quý Ỷ Nguy làm hắn giận sôi máu.
“Đạo cụ nhỏ cũng có giá trị, muốn lừa tôi à.”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Nhịn!
Còn vấn đề mà hắn muốn hỏi Quý Ỷ Nguy là…
“Sau khi chúng ta gạt bỏ thế giới bên rìa, chủ hệ thống sẽ như thế nào?”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Quý Ỷ Nguy, muốn nhìn ra chút dấu vết, nhưng mà Quý Ỷ Nguy chính là Quý Ỷ Nguy, nghe hắn hỏi vậy, trong mắt ngược lại toát vẻ hiểu rõ.
Quý Ỷ Nguy khẳng định, trong tay Thịnh Tụng Thời có đồ vật để gạt bỏ thế giới bên rìa.
Cũng đúng, kế hoạch Chim Trắng được chuẩn bị ngầm nhiều năm như vậy, với đông đảo ký chủ, hiển nhiên phải có vài đồ vật có tính thực dụng.
Ôn Tự nghiên cứu là một, các phương diện khác cũng vậy.
Vấn đề này đối với Quý Ỷ Nguy mà nói không quan trọng gì.
Nói cho Thịnh Tụng Thời, hắn sẽ càng thêm tràn ngập hy vọng mà làm việc, ngại gì không nói?
Quý Ỷ Nguy cười cười, không trả lời, ngược lại nêu vấn đề.
Anh hỏi Thịnh Tụng Thời một câu kỳ quái.
“… Anh giết trùng đế giày bao giờ chưa?”
Vấn đề cổ quái làm Thịnh Tụng Thời sửng sốt.
Quý Ỷ Nguy tự nói tiếp, khóe miệng kéo lên, có vẻ tâm tình khá vui.
“Trùng đế giày là một loại sinh vật đơn bào, sau khi nuốt đồ ăn sẽ hình thành viên thức ăn trong cơ thể, ngày thường dựa vào lông bơi bên ngoài di chuyển trong nước… Là một sinh vật đơn giản hiệu suất cao.
Sinh vật như vậy sống ỷ lại lớp biểu màng hơi mỏng bao bọc quanh thân.”
“Nếu muốn giế.t chết nó, chỉ cần đâm một lỗ trên lớp biểu màng, phần ruột sẽ trào ra ngoài từ lỗ rách đó.” Nói một hồi, Quý Ỷ Nguy cười toe toét, như cảm thấy thú vị lắm, “Nó sẽ vừa trào lòng ruột, vừa bất lực quay cuồng xoay tròn trong nước.”
“Cuối cùng chỉ còn một một lớp da mỏng khô quắt.”
Anh đảo tròng mắt đen thẫm nặng nề, cười nhạo sinh vật ngu xuẩn.
“Thế giới bên rìa chính là lớp da ngoài.”
“À hình như trùng đế giày không thông minh lắm nhỉ.”
Mà hiện tại, lớp da đã bị đâm thủng, lỗ hổng xuất hiện, những vật chất dinh dưỡng bên trong đang bị Tam Tam của anh vui lòng nhận… Thế Tam Tam là trùng cỏ meo meo hả? Không! Anh không thể tưởng tượng như vậy! Vạn nhất bị Tam Tam nhìn ra, chỉ sợ em ấy sẽ cáu tiết “meo meo” đập bẹp anh thành bánh nướng lớn.
Nhận được đáp án quý báu, Thịnh Tụng Thời cảm thấy cục đá đè nặng trong lòng dần nhẹ đi.
Trước đây hắn cho rằng gạt bỏ thế giới bên rìa để làm suy yếu sức lực của chủ hệ thống, rồi liên tục gạt bỏ từng lớp từng lớp một, đến khi chủ hệ thống mất hơn nửa sức mạnh.
Nhưng nghe Quý Ỷ Nguy nói, có vẻ chỉ cần gạt bỏ thế giới bên rìa là đã đủ tiêu diệt chủ hệ thống.
Công việc nhẹ đi hẳn, nhìn Quý Ỷ Nguy nhàn nhã đi về phía khu hòm đồ, Thịnh Tụng Thời thần sắc phức tạp.
Đến tột cùng Quý Ỷ Nguy là thần thánh phương nào, sao lại hiểu biết không gian vô hạn nhiều như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì anh từng đi qua các không gian vô hạn khác?
Đột nhiên, hắn nhớ tới một sự kiện đáng sợ.
“Vùng cấm số 306…”
Hắn nhớ tới thế giới sau khi bị Quý Ỷ Nguy công lược hoàn toàn, chủ hệ thống không cho ai vào thế giới bên rìa đó nữa.
Thế giới kia đã không còn cơ hội cho ký chủ tiến vào.
“Vùng cấm số 306?” Quý Ỷ Nguy tốt tính mà cười, “Đương nhiên là không.”
“Trở thành da chết, không thể tác động.”
Đáng buồn cho sinh vật đơn bào đổi viên thức ăn lấy một cái não phẳng.
Nó luôn ép lớp da ngoài thành da chết, hoặc phần lớn bộ phận thành da chết mới chịu thôi.
Đáng tiếc ghê.
Tim Thịnh Tụng Thời vì câu ‘không thể tác động’ mà căng cứng lần hai.
Nếu da chết ‘không thể tác động’ tăng đến mức độ nhất định, có phải chủ hệ thống sẽ như được khoác thêm một lớp áo giáp? Quý Ỷ Nguy biết rõ điều này, vì sao còn giúp chủ hệ thống?!
Rốt cuộc anh theo phe nào!
“Tôi trả thêm 50 vạn! Tôi còn muốn hỏi…”
Quý Ỷ Nguy lười biếng giơ tay kêu hắn ngừng nói.
“Đủ rồi, Tam Tam ăn không hết nhiều gói bổ sung như vậy.”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Anh lấy 200 vạn tích điểm chỉ để mua gói bổ sung cho hệ thống của mình ăn thôi hả?!!
* * *
Hệ thống 2333 cùng các bạn xuống giếng mỏ.
Vì bận bàn giao công việc cho 1234, lúc bọn nó tới nơi đã hơi muộn, các hệ thống chăm chỉ khác đã thăm dò cơ bản tình huống dưới giếng mỏ, bắt đầu công tác khai quật.
Các hệ thống như cũ rất quy củ xếp thành hàng dài, nối thẳng xuống lối ngầm, đợi đến lượt đi cáp treo men theo cấu trúc khu mỏ.
Cái gọi là cáp treo men theo cấu trúc khu mỏ, thật ra là ròng rọc vận chuyển đồ theo quan niệm nhân loại, giống với đường cáp treo đưa người từ chân núi lên đỉnh núi ấy.
Cơ mà vì kỹ thuật nơi này tiên tiến hơn, tốc độ di chuyển nhanh và an toàn hơn, hơn nữa… sửa tên thành xe mèo.
Nhóm hệ thống: “Meo meo!”
Cho bọn nó ngồi hả!
Đến khu tác nghiệp, các hệ thống tốp năm tốp ba phân tán, dựa vào đèn trên mũ thợ mỏ để nhìn đường.
Bọn nó phân công cho nhau rõ ràng và hài hòa, cầm cuốc “Leng keng” gõ khoáng thạch, cầm xẻng xúc khoáng thạch thô rơi rớt, bỏ lên băng chuyền, cục nào to quá thì dùng đuôi dọn.
Tuy rằng phân công đồng đều, nhưng thời gian công tác chủ hệ thống quy định thật sự quá dài, rất rất vất vả.
Khu tác nghiệp có người máy trông coi, chúng mở đèn cao áp, tia hồng ngoại từ màn hình rọi xung quanh, giám thị nhất cử nhất động của hệ thống, không cho phép lười biếng.
Một nhóm hệ thống cày cuốc đủ thời gian sẽ mang khoáng thạch lên, đổi một nhóm mới xuống.
Hệ thống 2333 xòe mười bàn tay bé xíu, cầm cuốc gõ khoáng thạch, 1001 xúc sạn.
“… Mặt khoáng thạch phân bố đã thay đổi.”
Hệ thống 2333 hạ giọng nói, 1001 nghe vậy biểu tình trên màn hình trở nên sắc bén.
1818 vác sọt đến gần thu gom khoáng thạch, nghe thế thì hiểu ý cậu.
“Tam Tam, lần trước cậu cũng nói vậy.
Ý của cậu là, có lẽ không chỉ có đám chúng ta đến đây đào quặng?”
Hệ thống 2333 khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, bởi vì lần trước tôi cũng tới đào quặng, lần trước nữa cũng tới, vài lần đều đào quặng quanh khu này… Đương nhiên, là tôi cố tình chọc điên chủ hệ thống mới được tới đào.”
Thật ra chủ hệ thống sẽ không bắt một hệ thống liên tục đào quặng, có lẽ là để che giấu điểm này.
Chính vì hệ thống 2333 suốt ngày chọc tức lãnh đạo, hở ra là chọc, hở ra là đi đào quặng, xứng đáng được vinh danh là vua đào quặng.
Cho nên cậu mới phát hiện.
Hệ thống 2333 dùng đuôi chỉ chỉ một vị trí, nơi đó có nửa cục khoáng thạch bị gõ thành hình cái đầu mèo, ở giữa có một vết rạn.
“Đây là ký hiệu lần trước tôi lưu lại.
Lần trước tôi gõ một loạt khoáng thạch thành hình đầu mèo, đa số đều bị đào mất rồi.
Chỉ còn một cục này, có lẽ là do bất cẩn gõ nứt đôi, hệ thống đào trúng sợ hãi và áy náy quá, nên dùng keo nước dán nửa cái đầu lại.”
Các hệ thống khác: “…”
Chúng tưởng tượng ra cảnh một hệ thống vô tình gõ nứt đôi khoáng thạch đầu mèo, một bên “Trời ạ trời ạ”, một bên kinh hoảng thất thố dán đền bù.
Các đầu mèo hoàn chỉnh đều bị mang đi, thật biết hàng.
2222 trầm tư trong chốc lát.
“Tam Tam, cậu có thể gõ cho tôi một cái đầu mèo không?”
Khoáng thạch đầu mèo! Đáng yêu xĩu!
“Có thể, để tôi gõ một cái theo hình dạng đầu của anh nhé.” Hệ thống 2333 vui vẻ đáp.
“Oa! Tam Tam cậu tốt quá!” 2222 cũng rất vui vẻ.
Sau đó 2222 vô tâm vô phế dẫn lạc đề tài bị 1001 vỗ đầu.
“Nói chính sự, đừng có làm loạn!”
Ném 2222 chuyên gia lạc đề khóc “hu hu hu” vào góc, 1001 nhìn về phía 2333, nhìn màn hình đối phương hiện dấu chấm hỏi, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
“Trước gõ cho tôi một cái đi.”
Không thể tin nổi 2222: “…”
Ê!!!
Trên đỉnh phi thuyền, Quý Ỷ Nguy ngừng tìm tòi.
Anh không thấy Tam Tam trên mặt đất, khả năng rất lớn là Tam Tam ở dưới mặt đất.
Anh quyết định đi tìm, thân thể vừa động, hai chim giấy bên cạnh bị kéo lên cao.
Anh liếc mắt một cái, tâm tình không vui, tròng mắt đen thẫm lập lòe số hiệu, cố định hai con chim giấy trên đỉnh phi thuyền.
Bị đóng đinh trên phi thuyền, thân thể phơi dưới nắng gắt, Thịnh Tụng Thời cân nín nhìn chim giấy Chu Nguyệt Xuất may mắn được đóng đinh dưới bóng râm.
“…”. Chap 𝒎ới l𝓊ô𝑛 có 𝐭ại ﹍ 𝐭r𝓊𝒎𝐭 r𝓊y𝖊𝑛.V𝗡 ﹍
Giờ hắn mới biết, thực lực Quý Ỷ Nguy vượt khỏi nhận thức của hắn.
Lúc trước đuổi giết hắn thực sự vì quá chán.
Thịnh Tụng Thời hồi tưởng lúc Quý Ỷ Nguy dẫn bọn hắn vào giếng thang máy bỏ hoang quen thuộc kia.
Trong không gian kín, Quý Ỷ Nguy giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện vài con chim giấy.
Chim giấy hơi vỗ cánh rồi bay lên, nhẹ nhàng vờn quanh anh.
Số hiệu nhấp nháy trong mắt Quý Ỷ Nguy, anh nhàn nhạt nói.
“Bản thể lưu lại, tự phụ trách an toàn bản thân.”
Giấy phút ấy, không một ngôn từ nào có thể miêu tả sự bàng hoàng của Thịnh Tụng Thời và Chu Nguyệt Xuất.
Nếu ở trong thế giới nhiệm vụ mà thấy cảnh này, bọn họ sẽ thấy bình thường, bởi vì mỗi ký chủ đều có vài năng lực và át chủ bài.
Dù ở bất cứ thế giới nào, năng lực sẽ bị hạn chế sử dụng, ví dụ bay lượn ngắn hạn, hoặc biến ra đồ vật từ hư vô mà nhân loại bình thường xem là siêu năng lực, nhưng…
Ở đây là không gian chủ hệ thống, nơi ký chủ bị khóa năng lực.
Quý Ỷ Nguy…
Năng lực của anh thế mà không bị khóa!
*Đọc thêm về.
(còn gọi là Paramecium, trùng cỏ, trùng giày hay thảo trùng)
Ngoài ra gửi lời đến các bạn đọc web lậu: Mình xóa chú thích cuối chương 50 rồi nhe.
Nó bị sai á.
Đừng đọc để rồi bị lú lẫn..