Thấy Chi thay đổi thái độ, Tùng cũng quay lại nhìn ra cửa thì thấy mẹ và Thùy Tiên đang đứng nhìn họ. Thật không khác gì ma xó, bữa ăn đầu tiên của hai người, bữa trưa hẹn hò đầu tiên đã lại bị họ làm cho mất ngon rồi. Tùng cũng coi như không nhìn thấy mà bình thản ăn, tự nhiên gắp đồ ăn cho Chi. Hai người đến cạnh rồi anh cũng mặc kệ.
- Tùng, hóa ra con vẫn cố tình qua lại với cô ta.
Chi buông thìa dĩa, đứng dậy chào nhưng bà chỉ liếc qua ghét bỏ mà không trả lời lại. Tùng điềm nhiên không để ý đến mẹ mà nhắc Chi.
- Em ngồi xuống ăn đi còn về làm việc.
Thấy con trai tảng lờ mình, bà Hiền nóng mặt, cơn giận đã bốc hỏa nhưng ở trong nhà hàng không thể to tiếng.
- Con thật quá đáng. Thùy Tiên nó có gì không tốt mà con cứ một mực từ chối còn đi theo cái đứa đã một đời chồng rồi chứ.
Thùy Tiên đứng cạnh, khoác tay bà Hiền xoa xoa như an ủi. Đôi mắt như có nước, khuôn mặt hiền từ nhìn thật cảm thương.
- Bác, bác đừng nổi nóng không tốt cho sức khỏe.
Tùng ngừng ăn, lau miệng nhìn hai người.
- Mẹ không biết là rất bất lịch sự khi làm phiền người khác ăn cơm sao? Phiền hai người về bàn của mình để con được ăn cơm.
- Con...
Bà Hiền run rẩy, chỉ tay về phía Tùng nhưng anh không hề có ý định làm dịu không khí căng thẳng ấy.
- Mẹ muốn gì thì tối con sẽ về nhà nói chuyện, còn bây giờ mẹ nên giữ thể diện cho mình.
- Được, tối về nói chuyện. Mẹ sẽ cho con thấy thế nào là chống đối.
Tùng nhìn bà, một chút nhân nhượng, sợ hãi trước lời đe dọa cũng không có.
- Mẹ có thể làm bất kì những gì mẹ muốn nhưng động đến cô ấy thì con sẽ không im lặng nữa đâu.
Bà Hiền vuốt ngực, cả người run rẩy nhìn Chi phẫn nộ. Thùy Tiên bên cạnh sợ hãi rối rít khuyên nhủ.
- Bác đừng tức giận như vậy, chúng ta đi thôi.
- Con được lắm, mẹ không tin con sẽ bỏ sự nghiệp mà theo cô ta đâu.
Tùng không nói thêm, lại tiếp tục ăn. Bà Hiền tức tối liếc xéo Chi một lần nữa mới bám tay Thùy Tiên rời khỏi nhà hàng.
Thùy Tiên liếc nhìn Chi, ánh mắt cay cú lẫn hiểm ác. Cô ta đã mất công lấy lòng mẹ Tùng, săn đón, chiều chuộng bà như một bà hoàng vậy mà Tùng vẫn không để ý. Nếu Chi không xuất hiện, có thể họ đã làm đám cưới. Cô ta không tin lấy nhau rồi mà anh lại không thể yêu cô ta. Thùy Tiên muốn chơi bài lửa gần rơm nhưng... tất cả kế hoạch đã sụp đổ khi Tùng gặp lại Chi.
Chi biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Bà ấy luôn coi Chi là cái gai trong mắt nên lúc nào cũng trực để nhổ cái gai ấy đi. Từ lúc bà biết Chi yêu Tùng đã luôn có động thái phản đối, bà ấy làm mọi việc để Chi phải là người chủ động chia tay Tùng. Bà ấy đánh vào lòng tự trọng của cô. Bây giờ, bà ấy nói đúng, cô đã có một đời chồng sao còn xứng đáng với Tùng. Nếu không có Bon chắc chắn hai người họ sẽ không còn liên hệ, anh hẳn đã là chồng của cô gái xinh đẹp kia.
Cô ta cũng thật biết làm trò, trước mặt cô thì lanh lợi, ghê gớm lắm mà, sao trước mặt Tùng lại trở nên yếu đuối, mong manh dễ vỡ thế kia. Cô ta liên tục tra tấn Chi bằng cách gửi ảnh trước kia của cô ta và Tùng khi còn ở Mỹ, còn thuê người vào page bán hàng của công ty cô công kích, phá đám bằng những lời đánh giá không chân thực, muốn dìm hàng sản phẩm công ty làm ra. Phá hoại không được thì hôm nay lại mang mẹ Tùng đến uy hiếp cô. Sự hiện diện của họ như làm thức tỉnh Chi, cô đã định sẽ từ từ tìm hiểu lại Tùng. Vậy nhưng... có lẽ đó là điều không thể? Thực sự cô và anh không thể ở bên nhau nữa.
- Em đừng để ý đến họ.
Lời Tùng nói kéo cô về với hiện thực. Dù mới ăn ít nhưng cô không còn muốn ăn nữa. Nhắc tay lấy cốc nước uống, cô lạnh nhạt.
- Từ bây giờ chúng ta không nên có những bữa ăn như này nữa. Anh chỉ nên có trách nhiệm với Bon không cần có trách nhiệm với tôi.
- Em đang nói gì vậy?
- Đến giờ tôi về làm việc rồi. Chúng ta đi thôi.
Chi chủ động đứng dậy ra ngoài trước. Tùng ngồi bất động, trong lòng vô cùng khó chịu. Cái gì là không cần chịu trách nhiệm chứ? Cô thật biết cách đâm người khác.
Ngồi trên xe, chỉ có tiếng nhạc nhẹ, Chi ngồi im không nói gì, mắt chăm chăm nhìn ra ngoài. Tùng cũng không nói, chỉ lặng im lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Chi nhưng cô vẫn ngồi im một tư thế và không hề có ý định nói chuyện.
Chi là vậy, không cho phép ai chà đạp tự trọng của mình. Nếu còn để mẹ xen vào giữa hai người thì cả đời này Chi sẽ không chấp nhận anh. Tùng còn nhớ như in sự lạnh lẽo trong mắt Chi vào ngày cô nói chia tay. Anh đã tin cô để rồi phải hối hận. Những tưởng mối quan hệ của cả hai đã được cải thiện sau đêm qua nhưng sự xuất hiện của mẹ anh lại đẩy cơ hội của anh vuột mất. Chi sẽ không vì mình mà khiến anh tổn hại bất kì thứ gì? Đôi lúc cô thực sự quá cố chấp.
...
Tan làm, Tùng định đi đón Bon nhưng ba anh gọi về nên đành gọi Chi đón con. Anh trở về nhà ba mẹ, từ khi anh quyết định quay lại với Chi thì dọn ra ngoài ở. Anh không muốn mẹ quản lí và tiếp tục sử dụng anh như một con rối nữa.
Về đến nhà, ba đang thong dong tỉa cây. Tùng xuống xe, lại gần cầm một cây kéo khác đứng cạnh ba cùng làm.
- Dạo này ba khỏe chứ?
Ba nhìn anh cười.
- Không khỏe còn đứng đây nói chuyện với con sao? Hai mẹ con lại có chuyện gì phải không?
- Ba còn nhớ Chi không? Bạn gái hồi đại học của con.
Ông Hòa gật đầu, nhìn con trai.
- Chẳng phải con bé ấy đã lấy chồng rồi sao? Con vẫn còn muốn đốt nhà người khác cướp vợ?
Tùng bật cười, đưa kéo cắt mạnh một cành cây nhìn ba nháy mắt.
- Ba nghĩ con đê tiện thế sao?
- Chắc cũng có chút ít đấy.
Cả hai người cùng bật cười. Ông Hòa từ tốn.
- Chuyện duyên phận khó nói lắm, nếu con đã quyết thì ba nghĩ là con hạnh phúc với quyết định của mình. Trưởng thành rồi nên ba tin ở lựa chọn của con, đừng để sau này phải hối hận.
- Ba sẽ giúp con trấn an mẹ chứ? Nếu mẹ cật lực phản đối thì Chi cũng sẽ không cho con cơ hội.
- Vì sao con quay đi quay lại vẫn muốn lấy cô gái ấy?
Tùng đưa cho ba xem ảnh bé Bon, ông nhấc lau kính mấy lần, nhìn đi nhìn lại thằng bé thốt lên.
- Cháu nội của ba hả?
- Ba cứ bảo mình mắt kém mà tinh tường lắm.
- Đó là con trai của con và Chi. Ba nói xem, ba có muốn một đứa cháu như này không?
- Có.. có, mang về đây cho ba đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!