Lưu Khánh nói xong, châm cứu cho Lý Thúy Lan một hồi, Lý Thúy Lan liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Thật sự cảm ơn Lưu Thánh thủ quá. Chỉ sau vài mũi châm cứu này mà tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều! Nhuận cả khí!”, tinh thần đã lâu không thấy nay xuất hiện trở lại trên khuôn mặt của Lý Thúy Lan, bà ta cũng đã nở một nụ cười.
Lưu Khánh khiêm tốn nói: “Bà quá khen, biển y vô bờ, người có y thuật cao minh hơn tôi nhiều lắm!”
Lâm Vũ Nặc ở bên cạnh vẫn luôn quan sát thầy mình, bắt gặp thầy hay bất giác nhìn Trần Hạo, liền rất hiếu kỳ, không lẽ trên người tên này có giấu cái gì?
Sau khi châm cứu, Lưu Khánh viết thoăn thoắt, kê ra một đơn thuốc: “Thạch Khang, đi hốt thuốc!”
Thạch Khang gật đầu, cầm theo đơn thuốc đi ra ngoài. Bệnh đã xem xong, thuốc cũng bốc rồi, Trần Hạo bèn đứng lên: “Đã xem bệnh xong rồi, chúng tôi cũng không làm phiền nữa, bên ngoài còn có nhiều bệnh nhân đang đợi!”
Lưu Khánh cười cười, đứng dậy tiễn bước: “Cậu đến làm sao lại là làm phiền được? Bữa sau...”
Trần Hạo bất lực: “Tôi không đồng ý thì ông sẽ không để cho tôi đi đúng không?”
“Cái này… ha ha ha!”, Lưu Khánh không nhịn được cười.
Trần Hạo dẫn đầu đi ra, Lưu Khánh ở phía sau khom mình cúi chào, lễ phép vô cùng.
Khi mọi người quay lại cái hành lang đầy bệnh nhân đó một lần nữa, Thạch Khang đã bốc xong thuốc và quay trở lại!
Trương Mạn cầm lấy thuốc, trong lòng còn có chút hư vinh, cùng với Trần Hạo chào tạm biệt Lưu Khánh, thì đám người đang đợi khám đột nhiên xôn xao, tiếp theo đó là tiếng người ngã xuống.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngất xỉu trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt thất thường, bụng phình to như thùng phuy, trông như đang mang thai chín tháng, quần áo không che được phần da gần như trong suốt như quả bóng bay bị bơm đầy khí phồng lên, nhìn qua làn da đó, có thể thấy bên trong đang toàn là dịch ổ bụng.
Ở gần cạnh người đàn ông bị ngất xỉu, có một người phụ nữ ngồi xổm xuống nắm lấy tay ông ta mà khóc: “Lão Uông à, ông mà có làm sao thì hai mẹ con tôi biết phải thế nào đây! Lão Uông, ông dậy đi chứ!”
Những người xung quanh thấy người phụ nữ khóc đứt ruột đứt gan như vậy cũng thấy thương thay, nhiều người lặng lẽ lau nước mắt.
Thấy vậy, Lưu Khánh vội vã xông lên.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Sau khi đánh giá qua tình hình, Lưu Khánh cau mày phán đoán: “Mấy người nào lại giúp tôi dìu ông ta vào phòng khám hộ với!”
Mấy người bệnh nghe vậy thì bước lên, rất nhanh đã dìu giúp người đàn ông lên giường bệnh phòng khám.
Còn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì, tuy rằng mắt vẫn mở, nhưng ý thức đã mơ hồ.
Lưu Khánh ngay lập tức chẩn đoán mạch tượng, nhưng chỉ vài phút sau, ông ta đã lấy làm tiếc mà bỏ tay xuống.
“Tình hình thế nào?”, Trần Hạo buột miệng hỏi.
“Ung thư gan giai đoạn cuối, tràn dịch ổ bụng rất nghiêm trọng, hết thuốc chữa rồi!”, Lưu Khánh thở dài nói.
Nghe xong lời chẩn đoán của Lưu Khánh, nước mắt người phụ nữ rơi lã chã: “Bác sĩ Lưu, ông còn có cách gì thì giúp lão Uông nhà tôi với được không?”
Ôi! Lưu Khánh thở dài.
Thạch Khang thấy vậy thì có chút sốt ruột, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu mà tiếp nhận chữa trị ca này thì thầy đúng là rước nợ vào người!”
Một học sinh khác ở bên cạnh nói: “Phiền nhất là ông ta ngất xỉu ở đây, còn là bệnh vô phương cứu chữa, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi, mấy đám ghét Đông y sắp có chuyện để nói rồi, lại sắp một hồi làm mưa làm gió đấy, vận xui vẫn là Đông y và chúng ta gánh?”
Thạch Khang nói: “Đúng thế, lại còn không thể đưa đến bệnh viện Tây y để cấp cứu nữa chứ, nếu không thì mặt mũi của thầy để đi đâu? Mặt mũi của bệnh viện Đông y để đi đâu? Thầy đang xin bệnh viện thành lập một bộ phận châm cứu riêng, đúng lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện này, truyền thông biết được lại thổi phồng lên, lãnh đạo bệnh viện không ngước mặt lên được, bộ phận châm cứu xong đời là cái chắc?”
Lâm Vũ Nặc nghe thấy mấy người này xì xầm thì có chút bất mãn nói: “Tôi cho rằng, có thế nào thì cũng phải cố hết sức trước đã!”
Mấy lời học sinh nói, Lưu Khánh đều nghe thấy hết, trong lòng chua xót, không khỏi ngước lên nhìn Trần Hạo.
“Trần đại sư, chuyện ngày hôm nay, tôi chỉ có thể cầu xin cậu ra tay, chỉ có y thuật như quỷ thần của cậu mới có thể cho ông ta một con đường sống!” Y thuật! Tên nhóc này còn biết chữa bệnh? Mà nghe giọng thầy thì có vẻ anh ta còn giỏi hơn cả thầy nữa? Mình không nằm mơ đấy chứ?
Mấy người học trò chết lặng, đưa mắt nhìn nhau, không thể tin nổi!
Trương Mạn cũng kinh ngạc, Trần Hạo lại chữa được bệnh mà Lưu Khánh bó tay sao! Vậy Trần Hạo rốt cuộc là người như thế nào? Nếu Trần Hạo biết chữa bệnh, lại còn giỏi hơn Lưu Khánh, thì người như thế này sao có thể là cậu rể ngốc trong lời đồn của Bạch thị được?
Quan trọng là suốt đường đi tìm Lưu Khánh, Trần Hạo cũng chẳng nói thêm câu nào! Có điều nghĩ lại thì, có khi nói ra cô ấy cũng không tin! Xấu hổ quá đi!
Còn Lý Thúy Lan thì đỏ bừng mặt! Lúc này bà ta cảm thấy mặt mình như bị người ta đạp cho mấy phát! Nghĩ lại lúc trên xe bà ta hoạnh họe với móc mỉa Trần Hạo đủ đường, giờ mặt bà ta nóng ran như lửa đốt.
Bà ta cho rằng Trần Hạo chỉ là một tên ngốc, không lấy được số của chuyên gia Lưu Khánh lại còn muốn lừa con gái mình, nhưng thực ra Trần Hạo lại còn giỏi hơn cả Lưu Khánh!
Lúc này Lý Thúy Lan đã thuận mắt Trần Hạo hơn nhiều.
Về phần vợ của bệnh nhân, sau khi nghe có vẻ Trần Hạo biết cách nào đó, liền lệ rơi lã chã mà tiến lên trước.
“Vị đại sư này, nếu như có thể cứu được thì xin hãy giúp lão Uông nhà chúng tôi với... Hu hu hu!”
Bà ta mới nói được có nửa lời đã lệ tuôn như suối!
Thạch Khang bước đến bên cạnh Lưu Khánh, nói nhỏ: “Thầy ơi, tình trạng chồng của bà ta rất tệ, bắt buộc phải chọc hút dịch ổ bụng trước đã, nhưng khoa ngoại của Đông y chúng ta quả thật không bằng Tây y đâu?”
Một học sinh khác nói: “Đúng đấy thưa thầy, bác sĩ là người chứ không phải thánh, đây còn là bệnh nan y, không chữa được, truyền ra ngoài, người ta còn nói sau lưng thầy!”
Lâm Vũ Nặc nghiêm mặt bước đến: “Đồ hèn, chúng ta là bác sĩ, không cần biết là Đông y hay Tây y thì chẳng phải trách nhiệm của chúng ta đều là chữa bệnh cứu người sao? Nếu cái gì cũng sợ thì sao không về nhà mà chăm con đi?”
Thạch Khang hậm hực nói: “Tôi chỉ là muốn tốt cho thầy thôi, nếu không khéo thì danh tiếng thầy tích cóp cả đời cứ thế là bị hủy hết mất! Hơn nữa, đây còn là một người trẻ, nếu cậu ta ra tay thất bại thì thầy chúng ta cũng không phải gánh cái tội này!”
Lưu Khánh tức giận quét mắt qua đám học sinh: “Nói đủ hết chưa? Trần đại sư là người mà mấy cô cậu có thể gièm pha hay sao?”
Trần Hạo cười cười, vươn tay vỗ vai Lưu Khánh: “Việc gì phải chấp nhặt với trẻ con thế?”
Thạch Khang và đám học sinh nghe vậy thì khóe miệng cứ giật giật, giữa họ thì ai càng giống trẻ con hơn không biết? Ra vẻ quá đi mất!
Lưu Khánh kính cẩn lễ phép với Trần Hạo: “Trần đại sư dạy phải, nhưng không ngờ là đệ tử của Lưu Khánh tôi đây đều chỉ có như vậy, quả là mất mặt quá đi thôi!”
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Không phải chỉ là tràn dịch ổ bụng sao? Tôi chữa rồi! Cứ nói lằng nhằng mãi làm gì?”
“Chữa rồi... Sao lại thế được?”, vài học sinh lẩm bẩm.
Thạch Khang không hiểu: “Đông y sao có thể chữa tràn dịch ổ bụng được? Nó chỉ có thể chọc hút dịch ổ bụng bằng phẫu thuật ngoại khoa thôi chứ!”
Trần Hạo đáp: “Ai bảo với anh là Đông y không thể phẫu thuật ngoại khoa?”
“Điều này… sách y khoa đều nói vậy đó thôi?”, Thạch Khang trả lời.
“Hừ! Nếu sách y khoa nói anh là con heo thì sao! Vậy anh cũng chui vào máng như heo à?”, Trần Hạo bĩu môi vặn lại.
Lưu Khánh trừng mắt giận dữ với đám học sinh, làm mấy người họ lập tức sợ đến ngậm miệng lại, trong lòng cho rằng thầy bị ma nhập.
Trần Hạo quan sát kỹ tình trạng của bệnh nhân và xem xét cẩn thận từng bướu cứng.
Sau khi tự mình xác nhận không thể có sai sót nhầm lẫn nào, Trần Hạo nhìn Lưu Khánh hỏi: “Ông có huyết châm không?”
“Huyết... huyết châm?”, Lưu Khánh nghe vậy thì run lên, trong mắt ánh lên vẻ không dám tin.
Lưu Khánh nghiên cứu châm cứu đã nhiều năm, huyết châm ông ấy cũng có, còn là đồ gia truyền, nhưng ông ấy vẫn luôn không biết dùng, càng không dám dùng bừa.
Lâm Vũ Nặc kinh ngạc che miệng, trong mắt ánh lên vẻ kỳ quái, cô ấy biết huyết châm là gì.