Quả thật Chu Vân Hiên thường xuyên đến nơi đó, chỉ là ngoại trừ người yêu của anh ta thì ngay cả người nhà có quan hệ mật thiết nhất cũng không biết chuyện này, làm sao Trần Hạo lại biết được?
Hốt hoảng mấy giây, Chu Vân Hiên mau chóng che giấu cảm xúc.
"Anh Trần nói nơi nào vậy? GY? Sao tôi chưa nghe nói ở tỉnh có vũ trường này bao giờ?", anh ta tỏ ra hoang mang.
Trần Hạo vỗ trán một cái: "Ôi chao, xem trí nhớ của tôi này. Tôi quên mất rằng người hay đi vũ trường GY không phải anh mà là một người khác cũng họ Chu. Xem ra gần đây nhiều việc quá nên choáng váng, phải ăn quả óc chó thật nhiều để bồi bổ trí nhớ mới được!"
Chu Vân Hiên mỉm cười, đáp: "Không còn gì nữa thì tôi xin đi trước!"
Nói rồi anh ta nhanh chóng rời khỏi đây. Ra ngoài văn phòng, nét mặt anh ta lập tức sa sầm.
Cấp dưới thấy Chu Vân Hiên đi ra thì tiến lên hỏi thăm: "Thưa cậu, sao rồi ạ?"
Anh ta tàn nhẫn nói: "Điều tra về thằng đó cho tôi!"
"Rõ rồi ạ!", cấp dưới gật đầu.
Vào lúc đó, trong văn phòng, Bạch Phi Nhi đang nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đã thốt thành lời, hiển nhiên là đang chất vấn anh bắt đầu tính kế hãm hại nhà họ Chu từ khi nào.
Trần Hạo cười khổ: "Anh thật sự không cố ý hãm hại nhà họ Chu đó đâu. Cả gia đình đều như nhau, ầm ĩ muốn nhảy xuống hố, anh không cản được!"
Bạch Phi Nhi cạn lời, nhưng anh nói vậy cũng không phải là không có lý.
Về Chu Trị Bình thì nói vậy là quá đúng rồi chứ gì nữa?
Nếu ông ta không chạy tới tham dự buổi ký hợp đồng của Bạch Thị thì chuyện này đâu liên quan gì đến ông ta.
"Anh làm gì em không quan tâm, không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi, em phải làm việc!", cô nói.
Trần Hạo cũng không nói gì thêm nữa, đã quyết tâm ly hôn thì nên cho nhau một chút không gian.
Rời khỏi văn phòng chủ tịch, anh thong thả trở về bộ phận sales.
Còn chưa vào văn phòng thì Trần Hạo đã gặp phải Lý Phần đang ôm văn kiện đi ở đối diện với nét mặt đầy nôn nóng.
"Lý Phần, nhìn vẻ mặt tìm kho báu của cô này, đang tìm gì thế?", anh hỏi.
Lý Phần ngẩng đầu lên, thấy là Trần Hạo bèn nói: "Trần Hạo, anh có thấy trưởng phòng ở đâu không?"
"Giang Ngạo Tuyết sao? Trước khi tới văn phòng chủ tịch tôi còn gặp cô ấy mà, chắc là đang ở đâu đó quanh đây thôi!"
"Không đâu! Trưởng phòng đã nói mười phút sau sẽ họp nhưng đã qua hai mươi phút rồi mà không thấy cô ấy đâu cả. Trưởng phòng chưa từng trễ giờ, không biết đã có chuyện gì nữa!", Lý Phần cảm thấy kỳ lạ.
"Gọi điện thoại cho cô ấy cũng không được sao?", Trần Hạo hỏi.
"Đã gọi rồi, có kết nối nhưng không ai bắt máy, không biết có gì không đây!"
Anh ngẩn người, đúng là đây không phải tác phong của Giang Ngạo Tuyết. Trần Hạo đang nghi ngờ thì đột nhiên có người chạy tới.
"Không ổn rồi, chú Viên phụ trách kiểm tra máy móc thiết bị ở bộ phận hậu cần gọi tới, nói là thấy trưởng phòng Giang đứng ở mép sân thượng, hình như muốn nhảy lầu!"
"Sao cơ?", Lý Phần nghe vậy thì giật mình.
Trần Hạo thì đã lao như bay lên cầu thang.
Anh nhanh chóng chạy lên sân thượng, chú Viên phụ trách kiểm tra máy móc thiết bị ở bộ phận hậu cần thấy anh bèn nói: "Trần Hạo, cậu mau đi khuyên trưởng phòng các cậu đi, chỗ đó quá nguy hiểm! Vừa rồi tôi đã khuyên hết nước hết cái nhưng cô ấy vẫn không nghe".
Trần Hạo gật đầu, đi thẳng đến mép sân thượng.
Giang Ngạo Tuyết đang đứng ở mép sân thượng, nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, lạnh nhạt nhìn anh: "Trần Hạo, ha ha ha... Đừng lại gần đây, còn bước tới nữa thì chờ nhặt xác cho Giang Ngạo Tuyết đi!"
Giọng của cô ấy lạnh lẽo không có cảm xúc như người máy, mà giọng điệu cũng vô cảm như một người đứng xem.
Trần Hạo giương mắt nhìn Giang Ngạo Tuyết. Lúc này đây, nét mặt của cô ấy cứng đờ, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng hoàn toàn không có biểu cảm nào, không khác gì một người gỗ không có cảm xúc.
Chú Viên thấy vậy thì sống lưng lạnh toát, nói: "Trần Hạo, trưởng phòng cậu có chuyện gì thế? Có phải bị bệnh rồi không?"
Người ngoài không biết chuyện gì đã xảy đến với Giang Ngạo Tuyết, nhưng Trần Hạo biết cô ấy đã bị thôi miên.
Bây giờ đang mất đi ý thức nên mới lạnh lùng giống một người máy như thế.
Trần Hạo thấy chú Viên lại gần thì mau chóng ngăn cản: "Chú Viên, chú đứng ở đó đi ạ, đừng tới đây, nếu làm cô ấy hoảng sợ thì cô ấy sẽ nhảy xuống thật đấy!"
Nghe vậy, chú Viên lập tức dừng bước.
Giữa lúc đó, dưới thang bộ truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bạch Phi Nhi xuất hiện, thấy Giang Ngạo Tuyết đứng ở bên mép sân thượng thì hốt hoảng hét lên: "Ngạo Tuyết, cô định làm gì..."
"Trưởng phòng, cô đừng nghĩ quẩn, có gì khó khăn thì nói với chị em đi, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn!", Lý Phần cũng lo lắng khuyên nhủ.
Giang Ngạo Tuyết nghe thấy những lời khuyên can của đồng nghiệp và cũng là bạn bè này thì lại không có phản ứng gì.
Bạch Phi Nhi nói: "Ngạo Tuyết, cô nghe tôi, xuống đây đi! Đến chỗ tôi, có khúc mắc gì có thể nói ra mà!"
Cho đến lúc này, Giang Ngạo Tuyết mới có chút phản ứng, phần cổ cứng ngắc quay sang, mắt nhìn vào gương mặt của cô.
"Bạch Phi Nhi... Ha ha ha!"
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Nhi, nở một nụ cười đầy lạnh lùng và cứng ngắc.
Tiếng cười ấy làm cho những người ở đây ngỡ ngàng nhìn nhau, ai nấy đều sởn tóc gáy.
"Ngạo Tuyết, cô sao vậy? Có bất mãn gì với tôi sao? Tôi sai chỗ nào thì cô cứ nói đi, tôi sẽ đổi mà! Đừng luẩn quẩn trong lòng!", Bạch Phi Nhi khuyên bảo.
Giang Ngạo Tuyết cười vài tiếng rồi nói: "Bạch Phi Nhi, đáng ra cô không nên làm vợ của Trần Hạo mới phải. Trò chơi vừa mới bắt đầu, Giang Ngạo Tuyết chỉ là người đầu tiên, rồi cả bọn mấy người cũng sẽ đi chung với Giang Ngạo Tuyết thôi!"