"Cút...", Lý Vân Dương trợn trắng mắt nói.
Trần Hạo cười ha ha.
Lý Vân Dương tức giận nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu, nếu cậu thật sự đẩy nhà họ Chu vào đường cùng, cô ấy sẽ rất khó xử! Cậu phải nghĩ đến cô ấy đi!"
"Cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ thế, không phải cậu là Gia Cát vô tình sao?", Trần Hạo buồn cười nói.
Khuôn mặt Lý Vân Dương co giật hai lần, không nói thêm gì nữa.
Trần Hạo nhìn thấy xe đi qua chỗ gần Cửu Khúc, liền nói: "Đến phía trước thì thả tôi xuống, tôi đến Cửu Khúc chơi!"
Lý Vân Dương cạn lời trợn mắt nhìn Trần Hạo: "Tôi nói cậu đấy! Thiếu nhiều nợ phong lưu như vậy mà còn không biết bớt phóng túng đi!"
Trần Hạo cười ha ha nháy mắt: "Sao thế, ghen ghét hả!"
Lý Vân Dương im lặng tập trung lái xe.
Trên đời này, cũng chỉ có Trần Hạo có thể khiến anh ta kinh ngạc như thế!
Mấy phút sau, chiếc xe dừng ở cửa chính Cửu Khúc, sau khi xuống xe, Trần Hạo đưa lưng về phía Lý Vân Dương phất tay, rồi bước vào nhà xưởng.
Chỉ là, anh không nghĩ tới, lúc anh vừa mới vào nhà xưởng đã dựng hết cả lông tơ lên.
Vừa mới bước vào khu nhà xưởng, Trần Hạo đã nhìn về phía một toà nhà cao tầng cách đó không xa, nơi đó có một vệt sáng lóe lên, Trần Hạo có thể chắc chắn đó là ánh sáng mặt trời phản chiếu khi di chuyển kính viễn vọng.
Nhất thời, Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm.
Cửu Khúc bị người ta theo dõi? Thú vị! Là ai muốn tự tìm đường chết đây?
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, Trần Hạo có chút không yên lòng, anh bước nhanh về phía toà nhà văn phòng, đi thẳng đến phòng của Tiêu Nhất Phi.
Mà lúc này, Tiêu Nhất Phi đang ngồi trong văn phòng, bưng ly cà phê ngẩn người, nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay đầu nhìn lại.
Thấy người đến là Trần Hạo, vẻ mặt lập tức trở nên hớn hở.
“Dễ nhìn? Sao tôi lại cảm thấy từ khi cậu từ Ma Đô trở về, thường xuyên đến chỗ của tôi hơn thế?”, Tiêu Nhất Phi mỉm cười tủm tỉm.
Trần Hạo cười khổ nói: “Không bằng cô trực tiếp nói cho tôi biết kết quả đi, tôi đến nhiều có tốt không? Hay là vẫn nên đến ít thôi?"
Tiêu Nhất Phi im lặng nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt kia giống như là đã nhìn thấu anh: “Thế nào? Vẻ mặt u oán này của cậu là sao, là do chị Bạch nhà cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, làm cậu bị tổn thương à? Đến đây, để chị ôm cậu một cái, an ủi cậu!”
“…”
Trần Hạo không biết nên nói gì, anh thầm nghĩ, yêu tinh! Thật sự là yêu tinh!
Ha ha ha! Tiêu Nhất Phi cười đến mức run rẩy cả người, trong mắt tràn đầy quyến rũ: “Cậu nhóc, sao tôi có thể không muốn cậu đến đây? Chỉ là tôi cảm thấy sau này cậu nên thay đổi thời gian đến!”
“Có ý gì?”, Trần Hạo hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!