Trần Hạo lắc đầu lạnh nhạt nói: “Không cần, không phải anh nói làm bạn sao? Nếu là bạn thì không cần khách khí như vậy chứ?”
“Vâng vâng, cậu nói cái gì thì là cái đó!”, Hải Tam Thông cúi đầu khom lưng nịnh bợ.
Trần Hạo đứng dậy dẫn Lý Vân Dương rời đi.
Hải Tam Thông khom người tiễn đưa đến cửa, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Lúc này Đoàn Húc Vân còn đang quỳ ở cửa, thấy hắn ta cung kính với Trần Hạo như vậy thì càng bị doạ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Mãi đến khi xác định Trần Hạo và Lý Vân Dương đã đi xa, Hải Tam Thông mới nhìn Đoàn Húc Vân, nói: “Cậu vào đây với tôi!”
Lúc này Đoàn Húc Vân với khuôn mặt sưng vù mới dám đứng dậy, vội vàng đi vào trong phòng.
“Từ Tử Hàm và cậu Trần không hợp nhau, thật sao?”, sau khi đi vào, Hải Tam Thông ngồi ở trên ghế sô pha, hứng thú hỏi.
Khi đối mặt với Đoàn Húc Vân, hắn ta cứ như biến thành người khác, ánh mắt sắc bén, rất có khí thế.
“Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra, hai người hẳn là có khúc mắc từ trước!”, Đoàn Húc Vân nói.
“Từ Tử Hàm tìm cậu có chuyện gì?”, Hải Tam Thông hỏi tiếp.
“Anh ta nhìn trúng một chiếc trâm phượng ở chỗ chúng ta, chắc là muốn mua để tặng!”
“Trâm phượng?”, Hải Tam Thông ngẩn người, cầm điện thoại lên gọi.
“Tra cho tôi, Từ Tử Hàm nhà họ Từ mua trâm phượng của chúng ta để làm gì?”
Hải Tam Thông sai bảo xong thì không tắt điện thoại, người đầu bên kia nhanh chóng đi tra.
Mấy phút sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói của cấp dưới: “Anh Hải! Từ Tử Hàm mua trâm phượng là để...”
Cấp dưới nói xong, Hải Tam Thông đã hiểu Từ Tử Hàm muốn làm gì: “Biết rồi!”
Nói xong, hắn ta mới cúp điện thoại, nhìn Đoàn Húc Vân lần nữa, khẽ ngoắc một cái, gọi đến bên cạnh thì thầm.
“Cậu làm theo lời tôi bảo, như thế này...”
Nghe Hải Tam Thông dặn dò, Đoàn Húc Vân hoảng sợ: “Anh Hải! Chuyện này…phải làm vậy sao?”
Hải Tam Thông hứng thú cười: “Ha ha! Nếu không đi, cậu hãy tự tìm một chỗ mà chết đi!”
Đoàn Húc Vân bị dọa đến mức mất hồn mất vía, lảo đảo quỳ xuống: “Anh Hải, tôi biết nên làm như thế nào, anh cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt!”
Nói xong, Đoàn Húc Vân khẩn trương rời đi.
Mà Hải Tam Thông ngồi trong phòng thì cười lạnh, tìm một dãy số nặc danh trong điện thoại, bấm gọi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền tới một giọng đàn ông trầm thấp.
“Thưa ông, Trần Hạo đã cầm đồ đi rồi!”
“Ồ! Cậu nhìn ra manh mối gì không?”
“Không, tôi không dám hỏi kỹ, sợ cậu ta nghi ngờ, phá huỷ quan hệ vất vả lắm mới tạo dựng được của chúng tôi!”
“Tên này cũng thú vị đấy!”, người đàn ông trong điện thoại trầm ngâm một lát mới dặn dò: “Không nên đắc tội cậu ta, thuận nước đẩy thuyền làm vài chuyện thể hiện ý tốt, trước mắt xây dựng tốt quan hệ hai bên mới phù hợp với lợi ích của chúng ta!”
“Hiểu rồi!”