Hải Tam Thông biết Trần Hạo không chấp nhặt với con kiến nhỏ. Nhưng anh không làm, không có nghĩa là hắn ta cũng có thể không làm.
Nghĩ như vậy, Hải Tam Thông trừng mắt mắng Đoàn Húc Vân: “Mẹ nó chứ, cậu cứ chờ đó cho tôi, chờ tôi phục vụ cậu Trần xong sẽ xử lí cậu!”
Nói xong, Hải Tam Thông quay lại cúi người nịnh nọt làm tư thế mời với Lý Vân Dương ở cửa.
“Cậu Lý, mời cậu vào, loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể để cậu và cậu Trần vất vả ra tay được chứ, lát nữa tôi sẽ dạy cho bọn họ một trận”.
Lý Vân Dương nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, quay người đi vào trong phòng.
Hải Tam Thông nịnh nọt đi vào theo, nói: “Cậu Trần, tôi đã mang đồ đến rồi!”
Sau đó hắn ta dẫn đàn em đi vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại.
Lúc cánh cửa vừa đóng lại, đám côn đồ mới dám đỡ Đoàn Húc Vân.
Hắn ta chảy nước mắt ào ào, trong lòng sợ hãi không dám đứng dậy.
Trước đó Đoàn Húc Vân còn cảm thấy mình rất thông minh, cho rằng thành công dạy dỗ Trần Hạo sẽ có thể bám được vào Từ Tử Hàm.
Bây giờ hắn ta mới biết được, mẹ nó mình quá ngu ngốc, còn chưa bợ đỡ được Từ Tử Hàm mà đã đắc tội khách quý của ông chủ Hải đứng phía sau. Lúc này trong lòng Đoàn Húc Vân đang cực kì hối hận.
“Xong, mình xong đời rồi!”, hắn ta khóc không ra nước mắt.
Đàn em ở một bên khuyên bảo: “Anh Đoàn, dù sao anh cũng đã ở trong câu lạc bộ từ lâu, mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao! Anh Hải sẽ không vô tình như thế đâu!”
Đoạn Húc Vân chỉ muốn khóc đến chết: “Đó là mấy người không hiểu rõ anh Hải thôi! Tao quen anh Hải nhiều năm, chưa bao giờ thấy hắn ta khách khí với người nào như vậy! Xong rồi, tao chết chắc, chết chắc rồi!”
Mà lúc Đoàn Húc Vân đang sợ hãi, trong phòng đàn em của Hải Tam Thông đã xếp mấy thứ lên trên bàn.
Quả nhiên Hải Tam Thông không nói dối, Trần Hạo chỉ tìm hắn ta đòi mấy thứ có âm linh, hắn ta lại tìm cho anh tới ba loại.
Thứ có âm khí u ám ở giữa bàn là Thiên Châu vừa đào được, Thiên Châu được chế từ ngà voi, phía trên khắc đầy hoa văn rườm rà.
Mà bên trái là một miếng ngọc hình hổ được chôn cùng, cuối cùng là một cái gối ngọc vàng đẹp đẽ.
Ba thứ này đều được đào từ trong đất ra, có âm khí cực mạnh.
Trần Hạo nhìn qua những thứ này, nói với Hải Tam Thông: “Vất vả rồi, tôi biết anh tìm được chúng không dễ dàng!”
Hải Tam Thông lấy lòng nói: “Cậu Trần có thể sai bảo Hải Tam Thông tôi, đó là của vinh hạnh của tôi, cống hiến sức lực vì cậu, tôi vui vẻ còn đến không kịp đây! Sao có thể cảm thấy vất vả được?”
Trần Hạo cười một tiếng: “Viên Thiên Châu này đi! Bao nhiêu tiền!”
“Cậu Trần, cậu nói đến tiền với Hải Tam Thông tôi thì chính là xem thường tôi! Nghe cậu nói kìa!”, Hải Tam Thông giả vờ không vui.