“Tôi nói này, các người còn có chút đạo đức nào không? Không để cho người ta ngủ à? Nói chuyện nhao nhao cái gì vậy? Thật ồn ào!”
Tony và đám người Hắc Ám Giả sửng sốt, sau đó thì điên cuồng cười lớn.
“Ôi chúa ơi, tên ngốc này từ đâu chui ra vậy? Là diễn viên hài kịch của nước Hoa à? Châu Tinh Trì?”
“Đúng vậy, chết đến nơi rồi mà còn không biết, nực cười!”
Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm rồi đứng dậy.
Thấy vậy, Tony và Jack vô cùng kinh ngạc.
Hai người trợn tròn mắt, hoài nghi bản thân đang nhìn nhầm.
Thuốc mà bọn họ cho Mễ Quả Quả và Trần Hạo dùng là thành quả nghiên cứu mới nhất của Hắc Ám Giả, đừng nói là người, cho dù là một con voi cũng có thể hôn mê, tại sao tên này lại có vẻ như không có việc gì cả?
Những người còn lại của Hắc Ám Giả cũng sợ ngây người, luống cuống tay chân.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Trò chơi này! Cũng chỉ mới bắt đầu không lâu lắm nhỉ, bây giờ tôi cho các người hai lựa chọn, một là nói ra mục đích đến nước Hoa của Hắc Ám Giả và những bố trí của các người, đương nhiên, các người cũng có thể lựa chọn cái thứ hai, đó chính là…đi tìm chết!”
Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, trong mắt Trần Hạo lộ ra một tia sắc bén.
Tony nghe vậy ban đầu còn sửng sốt, nhưng sau đó lại quay sang nhìn Jack rồi điên cuồng cười lớn, cười đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là vừa nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất trên đời.
“Cái tên người Hoa này điên rồi sao?”
“Đúng vậy, như thế này cũng quá là ngu xuẩn rồi? Không biết tên này dựa vào cái gì mà dám nói như vậy? Võ thuật Hoa Hạ sao?"
Ha ha ha! Nói đến đây, mọi người lại điên cuồng cười lớn.
Trần Hạo thản nhiên đảo mắt nhìn cái tên Hắc Ám Giả khinh thường võ thuật kia rồi vung tay lên!
Bốp! Ngay lập tức, một cái tát vang dội khiến cho người ta sợ hãi vang lên.
Sau khi âm thanh vang dội của cái tát vang lên.
Những tiếng cười nói chế giễu đột nhiên dừng lại, chỉ thấy người của Hắc Ám Giả làm bộ làm tịch lúc trước đang đứng cách người kia hai mét, giờ đây đã bị bay vụt ra ngoài giống như là diều đứt dây, hung hăng đập vào vách tường cách đó không xa mới chậm rãi dừng lại rồi trượt xuống, sống chết không rõ.
Trần Hạo cười tủm tỉm đảo mắt nhìn những người còn lại: "Võ thuật Hoa Hạ có phải là rất thú vị không, có ai muốn thử nữa không?”
Đám cấp dưới còn lại của Hắc Ám Giả đi theo Tony bị hành động của Trần Hạo làm cho sợ hãi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau một bước.
Mà lúc này, ánh mắt của Trần Hạo dừng lại trên người Tony.
Anh ta cười xấu xa nói: “Không ngờ anh thật sự có chút bản lĩnh, chỉ đáng tiếc là anh vẫn chưa biết bản thân đang đối mặt với đối thủ cường đại như thế nào!”
“Phải không? Rất mạnh sao? Tôi thật sự muốn nhìn một chút!”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Tony cười lạnh: “Nhìn thấy…sẽ chết, anh không sợ sao?”