Nghe thấy lời này, Cơ Thanh Phó im bặt, mặt mày sa sầm.
Giả như Trần Hạo biết chuyện này đã lâu thì điều đó chứng tỏ anh đã gay gắt đề phòng bà ta từ trước.
"Hình như dì đã quá coi thường tôi rồi nhỉ? Tôi ấy à, trí nhớ không được tốt lắm nên cho thiếu một vị thuốc. Bây giờ nhìn ông già kia khỏe thế thôi chứ một khi bệnh tình tái phát, ông ta sẽ trở nên ngây ngốc, hồ đồ, mà bệnh này không thuốc nào chữa được đâu. Không còn ông ta, nhà họ Du còn có giá trị nào sao? Dì muốn nắm giữ nhà họ Du trong tay chẳng phải cũng vì nhắm đến chút lợi ích cuối cùng của ông già kia ư?"
"Cậu dùng người nhà họ Du để dọa dẫm tôi thì có phải quá ngây thơ rồi không? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến một ông già đã gần đất xa trời ư? Tôi có cơ sở kinh doanh ở Đế Đô, có thân phận người nhà họ Cơ, không có ông ta thì có làm sao? Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm à?", Cơ Thanh Phó chất vấn.
"Ha ha! Dì Cơ à, tôi đã nói là dì đánh giá tôi quá thấp rồi mà. Nếu tôi có thể động tay động chân ở chỗ lão già kia thì sao lại bỏ qua những cơ hội khác chứ? Tôi biết mối lo lắng của dì là đứa con giữa mình và Văn Nhân Bá Hành mà! Có anh ta thì dì mới có khả năng lật ngược tình thế, còn không thì… Ha ha!"
Qua điện thoại, nghe thấy tiếng cười ngày càng tàn nhẫn của Trần Hạo, lòng Cơ Thanh Phó lạnh ngắt.
Bà ta biết đối thủ trẻ này có thực lực hơn mình nghĩ.
"Sao dì Cơ chẳng nói gì cả? Không nói được gì hay là bị dọa rồi? Dì không nói thì nghe tôi nói đi, tôi đã chuẩn bị quà cho dì rồi đây!"
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì!", Cơ Thanh Phó sốt sắng hỏi.
"Ha ha! Bí mật! Bà xã gọi ra ăn cơm rồi, không đi nữa là phải quỳ bàn phím!"
"Tút tút tút..."
Không chờ bà ta nói gì, Trần Hạo thẳng tay cúp máy.
Cơ Thanh Phó tức đến xì khói nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Đang lúc bà ta giận dữ nghĩ cách đáp trả, cố gắng gỡ bàn thua này về thì Du Tử Uyên ở sau lưng thình lình hét ầm lên.
"Mình...sao mình? Mình..."
Di động còn đang cầm trên tay, Cơ Thanh Phó hoảng hốt quay đầu lại liền nhìn thấy Du Tử Uyên kinh hoàng che lỗ mũi nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của cậu ta.
"Tử Uyên… Con sao vậy?", Cơ Thanh Phó như hóa điên, chạy tới bên cạnh con trai.
"Không hiểu sao đột nhiên chảy máu mũi, không dừng lại được... Con...", đang nói giữa chừng thì Du Tử Uyên nhắm mắt, ngất đi.
Bà ta hét toáng lên: "Có ai không...có ai không!"
Phong Hành Đông hốt hoảng đi ra, thấy cảnh này cũng tái mặt.
"Đi bệnh viện nhanh lên!"
Nửa tiếng sau, trước khu điều trị đặc biệt của bệnh viện nhân dân Hải Dương.
Cơ Thanh Phó chờ đợi trong nôn nóng. Không lâu sau, bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.
Thấy bác sĩ, bà ta tiến lên hỏi thăm: "Bác sĩ, rốt cuộc con tôi làm sao vậy?"
Bác sĩ tỏ ra khó xử: "Xin lỗi bà Du, tôi chưa gặp trường hợp thế này bao giờ. Mọi dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, khả năng đông máu và những chức năng khác cũng không có vấn đề gì nhưng lại không thể cầm máu. Chúng tôi đã dùng đến mấy loại chất ức chế nhưng chỉ làm máu chảy chậm lại chứ hoàn toàn không cầm máu được!"
"Sao cơ? Không phải đây là bệnh viện tốt nhất Hải Dương ư? Sao đến cả cầm máu mà cũng không làm được? Chú Đông, đặt chuyến bay đến Ma Đô nhanh lên!"
"Thưa bà, không thể làm vậy đâu ạ!", bác sĩ ngăn cản.
"Sao lại không được? Ông không chữa được còn không cho tôi mang nó đi chỗ khác chữa sao?", Cơ Thanh Phó phẫn nộ quát.
"Thưa bà, tôi không có ý đó. Tôi có thể lấy đạo đức nghề nghiệp ra bảo đảm tình trạng của cậu Du chín mươi chín phần trăm không phải do bệnh tật gây ra. Chưa kể lúc này cậu ấy đang rất yếu, nếu bà di chuyển cậu ấy ra khỏi bệnh viện thì tôi e là..."
Bác sĩ không nói hết lời nhưng Cơ Thanh Phó đã hiểu.
"Chẳng lẽ chỉ đứng nhìn thằng bé chết hay sao...", bà ta không nói nên lời.
"Tôi nghĩ bà có thể mời thầy thuốc Trung y về xem sao! Triệu chứng phức tạp thế này, có lẽ những người học Trung y sẽ có cách!"
"Trung y?", vừa nghe bác sĩ nhắc đến Trung y, Cơ Thanh Phó nhớ ngay đến việc Trần Hạo là một thầy thuốc Trung y tài ba.
Chết tiệt! Nhất định là do tên nhóc khốn nạn đó bày trò.
Nghĩ tới đây, bà ta lấy điện thoại ra gọi cho anh, không ngờ vừa "tút tút" hai tiếng thì bị tắt không chút nể nang.
Cơ Thanh Phó giận tím người, cố gắng hít sâu để giữ bình tĩnh. Sau đó, bà ta nhìn về phía Phong Hành Đông, nói: "Chú Đông, phiền chú đến Bạch Thị một chuyến!"
"Tôi xin vâng lệnh bà chủ!", ông ta đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!