Quảng Trường Hải Dương, khu A1 phồn hoa nhất.
Cửa hàng lớn nhất hướng mặt ra đường, biển hiệu màu đỏ có đề hai chữ "Diệc Hiên" thật lộng lẫy!
Cờ hiệu tuyên truyền được treo dọc hai bên đường, bay phấp phới trong gió, và những lẵng hoa được đặt ở hai bên lối vào chính của cửa hàng Diệc Hiên, thanh lịch đứng hàng đầu.
Không gian rộng mở trước cửa là một sân khấu nhỏ chuẩn bị cho sự kiện đã sớm được dựng lên, hai vị nam thanh nữ tú đang đứng đó chờ đợi giờ tốt.
Ngày khai trương Diệc Hiên, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông!
Chỉ là vào lúc này, trong cửa hàng ngoài người của nhà họ Bạch ra, thì chỉ có một số doanh nhân thân thiết và một số rất ít khách hàng.
Cảnh tượng trước mắt khác xa với những gì Bạch Phi Nhi đã tưởng tượng, nên bây giờ nét mặt của cô ấy rất không ổn. Giang Ngạo Tuyết ở ngay bên cạnh Bạch Phi Nhi, lúc này cũng đang cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy vẻ phiền muộn.
Giờ phút này, đừng nói là Tề đại sư, ngay cả Trương Thanh Tuyền, người đã hứa sẽ tới, cũng không thấy ở đây.
Những người nổi tiếng trong ngành ngọc thạch và trang sức mà Bạch Phi Nhi gửi thiệp mời đều không có ở đây! Các quan chức chính phủ được mời cũng mất dạng!
Thấy giờ tốt sắp đến, Giang Ngạo Tuyết lo lắng kéo Bạch Phi Nhi vào góc tường để bàn bạc: "Chủ tịch, sao người ta vẫn chưa tới? Hơn nữa điện thoại của Trương đại sư cũng không gọi được!"
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi u ám, cô nói: "Lúc trước cô không hỏi kỹ sao?"
"Trương đại sư trước giờ vẫn luôn là do Trần Hạo phụ trách liên lạc. Tôi đã hỏi để đề phòng Trương đai sư có ý khác, nhưng anh ta khẳng định chắc nịch rằng ông ấy sẽ tới! Nhưng bây giờ...", Giang Ngạo Tuyết cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Không nên tự mình làm loạn đội hình? Vẫn còn mười lăm phút nữa! Còn những người khác được mời thì sao?"
Giang Ngạo Tuyết càng thêm phiền muộn: "Đa số đều không nghe điện thoại, người nghe điện thoại cũng từ chối! Chắc chắn là có ai đó đã giở trò ở sau lưng chúng ta!"
Bạch Phi Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó cô buộc mình phải bình tĩnh lại, thời điểm này càng cần sự bình tĩnh của cô nhất.
Thấy khung cảnh vắng vẻ, những quản lý cấp cao của Bạch Thị đến tham gia khai trương đều đã rỉ tai nhau hỏi chuyện gì đang xảy ra.
"Trời ạ! Bạch thị có bao nhiêu công ty con chứ, đây là lần đầu tiên khai trương lại vắng vẻ đến như vậy!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Chủ tịch Bạch trước giờ làm việc vẫn rất bài bản mà! Lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một quản lý thuộc phe của Lưu Gia Ấn cười chế nhạo: "Trước đây là do luôn có sự giúp đỡ của sếp Lưu mà thôi, hơn nữa trưởng bộ phận sales trước đây cũng là một người rất có năng lực!"
Lưu Gia Ấn nghe những lời này thì cười lạnh, hắn ta vừa nhận được một tin nhắn báo rằng xe đã bị chặn, và hắn ta biết rằng mọi thứ mà mình sắp xếp đã xong một nửa!
Mọi thứ đang phát triển theo đúng ý đồ của Lưu Gia Ấn, điều khiến cho hắn ta ngạc nhiên duy nhất chính là Bạch Tường Vũ đã không đến!
Mặc dù Lưu Gia Ấn cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn ta cũng không quá quan tâm điều đó!
Ở góc bên trái, những người của nhà họ Bạch vốn không muốn đến, lúc này nhìn thấy giờ tốt đang đến gần, mà trong cửa hàng chỉ mới có mấy người, họ lập tức khó chịu lầm bầm.
Bạch Tử Húc tỏ vẻ "lo lắng" nói: "Nhà họ Bạch nổi danh ở Hải Dương này, không ai là không kính nể. Nói sớm một chút đi là được rồi! Tuy rằng anh không giỏi, nhưng ít nhất anh vẫn có thể tìm được người nào đó tới hỗ trợ. Giờ lành đã gần đến rồi, nếu không có ai tới thì thể diện nhà họ Bạch biết giấu vào đâu?"
Bạch Lệ Vân cười khúc khích nói: "Anh à, anh đang nói cái gì vậy? Nói không chừng chỉ một chút nữa là sẽ có khách đến thôi mà, vẫn còn tận hơn mười phút nữa đấy!"
Lư Diễm Linh thì trưng ra nét mặt làm như bà ta rất khép nép, nói: "Hai đứa nhỏ giọng chút đi! Để người khác nghe thấy lại bảo chúng ta không hòa hợp với người ta!"
Một nhà ba người bọn họ trông thì có vẻ như là đang lo lắng cho cửa hàng, nhưng thực ra lại là hả hê, toàn nói lời châm biếm!
Và họ cũng cố tình không nói nhỏ chút nào, khiến cho Bạch Phi Nhi đứng ở cách đó không xa có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt của Giang Ngạo Tuyết tái nhợt, Bạch Phi Nhi liều mạng làm việc vì nhà họ Bạch, nhưng lại bị người nhà đối xử như vậy! Cô ấy không thể chịu đựng được thái độ của những người này.
Bạch Phi Nhi làm sao có thể không hiểu mấy người đó muốn làm gì, chỉ lạnh lùng nói: "Cho dù không có người tới, thì Diệc Hiên cũng sẽ có tương lai đầy hứa hẹn!"
Bạch Lệ Vân mỉa mai: "Nghe nói chưa anh trai, Diệc Hiên sẽ có tương lai tươi sáng! Chúng ta năm nay lại có thêm cổ tức!"
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Gia Ấn thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất lo lắng.
"Phi Nhi, nếu đã không mời được ai, tại sao em lại không nói cho anh biết? Cho dù người của ngành đá quý và trang sức không tới, anh cũng có thể tìm tới đây một doanh nhân hoặc một nhân vật quyền lực khác đến hỗ trợ khai trương. Em đã quá cứng nhắc rồi! Loại chuyện này, đáng lẽ ra em nên nói cho anh biết trước!"
Bạch Phi Nhi chậm rãi quay sang, liếc nhìn Lưu Gia Ấn, khóe miệng hơi nhếch lên châm biếm.
Lưu Gia Ấn biết Bạch Phi Nhi đang nghĩ gì, nên tiếp tục giả vờ giải thích.
"Anh biết em đang rất tức giận về chuyện của Giang Ngạo Tuyết trong cuộc họp ngày hôm qua! Nhưng mọi việc không phải là ý muốn của anh, anh cũng đã rất tức giận vì chuyện đó, có điều cũng không phải là không có lý do mà họ lại đi nhắm vào trưởng bộ phận Giang, trưởng bộ phận Giang còn quá trẻ và quá bốc đồng, không nghĩ đến hậu quả trước khi nói! Đừng lo lắng, anh vẫn có thể nói chuyện với trưởng bộ phận Tiền và trưởng bộ phận Tôn, anh sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ! Hãy tin anh, bây giờ chúng ta phải tìm cách giải quyết tình huống hiện tại trước đã, được chứ?"
Bạch Phi Nhi cười nhạt, không lên tiếng.
Lưu Gia Ấn tiếp tục nói: "Em chờ anh, chỉ cần mười phút là đủ, anh sẽ tìm một số người tới! Vượt qua ải này rồi tính sau!"
Sau đó, Lưu Gia Ấn đi qua một bên, giả vờ gọi điện thoại.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, người nhà họ Bạch lúc này có lẽ vui vẻ nhất chính là Bạch Lệ Vân, nhìn thấy Diệc Hiên mà Bạch Phi Nhi đã một tay gây dựng không ai quan tâm, trong lòng cô ta cảm thấy sảng khoái không tả nổi.
"Chậc, còn đúng mười phút là đến giờ tốt, lỡ như thật sự không có ai tới, tôi tìm chỗ trốn có được không? Thật là mất mặt quá!”
Ngay lúc Bạch Phi Nhi đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, thì Giang Ngạo Tuyết đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh vào, trên mặt mang theo nụ cười.
"Chủ tịch, ông chủ Viên của Đá quý Quần Tinh đã tới rồi!"
Nghe vậy, Bạch Phi Nhi không khỏi cảm thấy mình như vừa nắm được một cọng rơm cứu mạng. Đá quý Quần Tinh có quy mô không hề nhỏ, tới đây cũng là đã nể mặt Đá quý Diệc Hiên rồi.
Hai người nghênh đón thì thấy một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm, mang theo thư ký tới trước mặt.
"Chủ tịch Bạch! Chúc mừng cô! Lần này Bạch thị bước chân vào thị trường mới, tương lai của Bạch thị nhất định phải rực rỡ tươi sáng!", ông chủ Viên vươn tay ra, trên mặt nở nụ cười.
Vẻ mặt của Bạch Phi Nhi so với nửa phút trước đã thoải mái hơn rất nhiều: "Cảm ơn, đã làm phiền ông chủ Viên từ quận Châu tới đây, Phi Nhi cảm thấy rất có lỗi. Sau khi khai trương thì ông chủ Viên phải ở lại dùng bữa tiệc nhẹ nhé!"
“Đó là điều chắc chắn rồi, dù cho chủ tịch Bạch có đuổi tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không rời đi!”, ông chủ Viên mỉm cười.
Sau khi ông chủ Viên nói đùa đôi câu, không khí trở nên hài hòa hơn, ông ấy liền lấy món quà mà mình đã chuẩn bị ra.
"Đây là quà của tôi mừng khai trương Diệc Hiên! Hi vọng chủ tịch Bạch sẽ thích nó!"
Sau đó, ông chủ Viên lịch thiệp lấy ra một tượng thần tài bằng ngọc bích bằng cả hai tay.
Lúc đó, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết không khỏi sửng sốt nhìn nhau!
Đá quý Quần Tinh vốn không có quan hệ kinh doanh với Bạch Thị. Nhưng khối ngọc thần tài mà ông chủ Viên tặng đây rõ ràng có chất lượng hàng đầu và được chạm khắc vô cùng tinh xảo, liếc sơ qua một cái là đã biết rất có giá trị!
Cả Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đều không thể hiểu tại sao đôi phương lại tặng một món quà quý giá như vậy.
Mà nhóm ba người nhà họ Bạch đang đứng ở trong góc cũng đều ngẩn ra.
Lư Diễm Linh nhìn con trai: "Tử Húc? Quần Tinh là công ty ở Hải Dương sao? Sao chưa từng nghe nói đến?"
Bạch Tử Húc cũng ngẩn ra: "Quần Tinh là công ty ở tỉnh, quy mô cũng không hề nhỏ! Sao họ lại đến Hải Dương chúc mừng khai trương thương hiệu đá quý mới của Bạch Thị? Có nhầm lẫn gì không?"
Bạch Lệ Vân cay cú nhìn Bạch Phi Nhi: "Hẳn là đã có nhầm lẫn gì rồi! Diệc Hiên là cái thá gì trong ngành đá quý trang sức kia chứ! Bạch Phi Nhi ngoại trừ gương mặt có thể quyến rũ đàn ông ra thì làm được cái gì?"
Lư Diễm Linh trừng mắt nhìn con gái: "Nói nhỏ tiếng chút đi, cái con nhỏ này, sao con có thể ăn nói tùy tiện như vậy? Có gì thì giữ trong lòng, không được lên tiếng!"
So với ba người của nhà họ Bạch, thì Lưu Gia Ấn còn kinh ngạc hơn.
Hắn ta không hiểu nổi, hắn ta đã cầm chân một nhóm người ở Hải Dương, vậy mà lại có người của tỉnh tới đây? Hơn nữa trông những người đó còn vô cùng lễ độ!
Trong khi Lưu Gia Ấn còn đang nghi ngờ, thì khuôn mặt Giang Ngạo Tuyết đã nở một nụ cười.
Nhiều nhóm người lần lượt tới bên ngoài cửa, và còn năm phút nữa mới tới giờ lành.
"Đá quý Lệ Cảnh đến đây để chúc mừng, tặng một cây thông bằng ngọc!"