Dứt lời, Du Tử Uyên trầm tư rời khỏi phòng họp.
Sau khi cậu ta đi, Bạch Phi Nhi mới thoát khỏi cơn kinh hoàng, từng cơn sóng to gió lớn cuồn cuộn trong lòng cô.
Lại một lần nữa, Trần Hạo đã biến chuyện nguy nan trở nên vô hình, chỉ là lần này Trần Hạo không âm thầm hành động mà anh đường đường chính chính công khai hành động.
Bạch Phi Nhi không khỏi suy nghĩ, Trần Hạo, anh rốt cuộc là ai?
Anh có năng lực như thế, sao lại khư khư nép mình ở nhà họ Bạch nhỏ bé nay? Anh có âm mưu gì thế?
Bạch Phi Nhi hít thở sau, cưỡng ép bản thân loại bỏ những tâm sự về Trần Hạo ra khỏi đầu óc, rồi nhìn Tào Thanh Nguyên, Hà Chí Chương, Tần Nam nói: “Ba vị tổng giám đốc, nếu các ông đồng ý tham gia vào dự án mới của Bạch Thị chúng tôi thì tương lai sẽ là đồng đội cùng chiến tuyến với nhau, tôi cho rằng chúng ta cần nói rõ mọi chuyện trước!”
Tào Thanh Nguyên cười bảo: “Chủ tịch Bạch nói thế nào thì cứ làm vậy đi, dù sao dự án năng lượng mới này, nhà họ Tào chúng tôi chỉ có thể hợp tác với Bạch Thị!”
Tần Nam cũng vội vàng bày tỏ lập trường: “Tất nhiên rồi, nhà họ Tần ở Hương Giang chúng tôi coi Bạch Thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Hà Chí Chương nói tiếp: “Nhà họ Hà cũng vậy!”
Giờ phút này, Bạch Phi Nhi không để tâm ba người kia đang nói gì, đầu óc cô vẫn mãi quanh quẩn chuyện của Trần Hạo, chuyện hợp tác giữa ba nhà và Bạch Thị đã là chắc như đinh đóng cột, yêu cầu nói rõ ràng chẳng qua chỉ là làm cho có.
Bạch Phi Nhi càng nghĩ càng không hiểu, cô không nhịn được, len lén liếc nhìn Trần Hạo trong khi ba người đang bày tỏ lòng trung thành.
Vào lúc này, Trần Hạo đã đi ra khỏi phòng họp với Lý Vân Dương.
Sau khi ra cửa, Trần Hạo thuận tay đưa điếu thuốc cho Lý Vân Dương.
Anh ta hỏi: “Tại sao hút lại rồi?”
“Ừ! Rảnh rỗi hút hai điếu, chỉ vậy mới có thể tìm lại cảm giác dòng máu nóng sục sôi cuồng nhiệt trong cơ thể!”, Trần Hạo lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, hiu quạnh là khó khăn trải qua nhất!”
Trần Hạo liên nhìn tên này: “Cậu đẹp trai như vậy thì đi tìm phụ nữ là có thể dễ dàng vượt qua nỗi cô đơn thôi!”
Lý Vân Dương nghe thế, không khỏi trầm mặc, trong mắt anh ta là từng dòng chảy đau thương hoài niệm.
Trần Hạo nhớ về người nọ, lòng anh như có một hòn đá chắn ngang: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Tôi biết! Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, tìm được nội gián, đến khi ấy, cuộc sống của tôi sẽ lại bắt đầu!”, Lý Vân Dương nói.
“Rất nhanh! Nhanh thôi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!