“Từ từ!”, ngay khi Andrew chuẩn bị đưa túi kim cương cho Trần Hạo, Bối Thự Vinh bỗng nhiên gọi Andrew lại.
“Vị khách hàng này, xin hỏi anh có việc gì không?”, Andrew hỏi.
Bối Thự Vinh đã điều tra rõ ràng về tập đoàn Bạch Thị, anh ta biết được việc làm ăn của Bạch Thị trước mắt đang gặp khó khăn.
Sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để mua kim cương?
Bối Thự Vinh liếc mắt nhìn hai viên kim cương mà Trần Hạo chọn, cả hai viên đều có giá trị mấy chục triệu, hiện giờ Bạch Thị đang trong thời điểm khó khăn, liệu anh ta có đủ tiền để mua không?
Nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lại, Bối Thự Vinh chợt nhớ ra trong tư liệu có viết nguyên nhân Bạch Thị đến Ma Đô, Diệc Hiên của Bạch Thị đến Ma Đô để tham gia cuộc thi thiết kế châu báu, lúc này Trần Hạo đi mua kim cương, còn nói là có việc cần dùng gấp, chẳng lẽ là dùng để thiết kế tác phẩm dự thi cho Bạch Thị?
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, Bối Thự Vinh cười thầm, nhỏ giọng nói, muốn kim cương? Không có cửa đâu?
“Tôi muốn viên kim cương này!”, Bối Thự Vinh nói.
Trần Hạo sửng sốt hỏi: “Anh muốn?”
“Đúng vậy, không phải là anh cần dùng gấp sao? Tôi cảm thấy nên để cho anh phải lo lắng, gấp gáp thêm một lần nữa!”, Bối Thự Vinh cười lạnh.
Nghe được những lời này, Andrew sửng sốt, sau đó không vui nói: “Anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy Andrew sắp nóng nảy, Trần hạo bình tĩnh ngăn anh ta lại.
“Thứ này là tôi xem trọng trước, anh muốn bức bách tôi, như thế là không tuân thủ quy tắc!”, Trần Hạo nói.
“Quy tắc là dựa vào tiền bạc và quyền lực để định ra, viên kim cương kia tôi muốn, tôi có thể ra giá cao hơn để mua chúng!”, Bối Thự Vinh ngang ngược nói.
Chu An Na cười khanh khách nói: “Ranh con, anh đã thấy rõ chưa, bây giờ anh đã biết như thế nào gọi là vừa có tiền vừa có quyền chưa?”
Andrew vô cùng giận dữ, khó khăn lắm Chí Tôn mới đến nơi này của anh ta một lần, vậy mà lại bị hai cái tên không có mắt này cố ý gây khó dễ, hiện tại, ngay cả tâm tư muốn giết người Andrew cũng có.
Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm nói: “Ý của anh là anh đồng ý ra giá cao hơn?”
“Tất nhiên rồi!”, Bối Thự Vinh ngạo nghễ nói.
Trần Hạo nói: “Nếu đã như vậy thì để tôi đổi hai viên kim cương khác vậy!”
Andrew vừa muốn mở miệng nói dựa vào cái gì thì Trần Hạo đã cản anh ta lại.
Bối Thự Vinh tươi cười đầy khí phách: “Thật có lỗi, mấy viên này tôi đều coi trọng, nếu như cậu Trần muốn đổi thì đổi sang mặt hàng khác đi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Anh nói là, anh ra giá cao hơn cho toàn bộ số kim cương này phải không?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ cậu Trần cho rằng tôi là người không bỏ ra được nhiều tiền giống như anh sao? Nếu như anh không phục thì chúng ta có thể đấu giá?”, Bối Thự Vinh cười ha ha nói, vẻ mặt như là đã ăn chắc Trần Hạo.
Đấu giá? Không nói đến chuyện tập đoàn Bạch Thị đang ở trong tình trạng bấp bênh, cho dù là không phải trong tình huống này, lúc bình thường, khả năng tài chính cũng không thể nào so sánh được với nhà họ Bối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!