Trong trận so đấu khí thế này, Bá Hành thất bại thảm hại.
Trần Hạo vẫn đang tiến về phía trước, Bá Hành chỉ có thể từng bước lùi về sau: “Ông nghĩ nếu như tôi muốn làm gì cô chủ nhà ông thì bản thân ông có thể ngăn cản được tôi sao?”
Cuối cùng, Bá Hành bị Trần Hạo dồn vào một góc, ánh mắt anh sắc bén đến mức ông ta không dám nhìn thẳng.
Chỉ trong nháy mắt, Bá Hành đã hiểu được, ông ta đã thua cái người trẻ tuổi đang đứng trước mặt đây, thua đến mức thương tích đầy mình.
Loại thất bại này, không chỉ ở trên phương diện thực lực kém cỏi, mà là hoàn toàn thất bại trên cả phương diện tinh thần, thậm chí, so về độ cứng cỏi của ý chí, ông ta cũng không phải là đối thủ của người này.
Loại khí thế khủng bố này, Bá Hành chỉ mới thấy ở trên người Diệp Thiên Nam.
Hiện tại, Bá Hành chỉ biết, người thanh niên đang đứng trước mặt mình đây là sự tồn tại có thể đứng sánh vai với đại ca của ông ta.
Rốt cuộc tên nhóc này là ai? Sao lại có thực lực khủng bố như vậy?
Mà lúc này, sau khi dồn Bá Hành vào một góc, Trần Hạo mở miệng nói: “Không biết điều, hy vọng ông không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, ép tôi phải làm chuyện mà tôi không muốn làm!”
Trần Hạo chăm chú nhìn Bá Hành một lúc lâu, sau đó mới xoay người rời đi.
Tiếp đó, anh nhìn về phía Diệp Nhược Yên, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Người đẹp, thật sự là cô nhận nhầm người rồi, thật ra tôi rất hy vọng tôi là người đàn ông kia, có thể được một người đẹp khác phái nhớ thương như thế này, thật đúng là vinh hạnh của một người đàn ông!”
Nói đến đây, Trần Hạo lại chuyển hướng: “Đáng tiếc, tôi không phải là người nọ! Tất nhiên, những lời tôi vừa nói vẫn tính, nếu như cô muốn làm tình nhân của tôi thì tôi cũng không ngại đâu!”
Diệp Nhược Yên vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt cố chấp kia của cô ta khiến cho Trần Hạo không khỏi sợ hãi.
Theo bản năng, anh dời ánh mắt sang chỗ khác: “Người đẹp, cảm ơn cô đã giúp tôi giải vậy, tôi phải đi rồi!”
Diệp Nhược Yên đuổi theo Trần Hạo, cô ta đưa tay túm lấy áo anh.
“Anh có thể nghe em kể chuyện xưa không?”
Trần Hạo biết rõ, chuyện xưa này nhất định là cảm động trời đất, tốt hơn hết là không nên nghe!
Nhưng anh lại không khống chế được chính mình, cuối cùng vẫn dừng lại.
Thấy Trần Hạo không đi, Diệp Nhược Yên mỉm cười, thản nhiên nói: “Ngày trước ở thủ đô, có hai đứa nhỏ vô tư chơi đùa cùng nhau, cậu bé lớn hơn một chút, tự xưng là anh trai, còn cô bé nhỏ hơn lại vô cùng yêu thích dáng vẻ oai hùng của anh trai nhỏ, thích làm em gái của cậu bé, hai người quen nhau từ khi bốn, năm tuổi, mãi cho đến năm mười tuổi, tất cả đều rất tốt đẹp!”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Nhược Yên có chút mê ly, giống như là đang chìm vào trong hồi ức.
“Cô bé đã từng nghĩ, bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, khi cô bé mười tuổi đã rung động với người anh trai từ nhỏ lớn lên bên mình, hiểu được cảm giác mê đắm, quyến luyến không rời là như thế nào, rồi dần dần được nếm trải hương vị tuyệt vời của mối tình đầu”.
“Cô bé sẽ ngốc nghếch nhìn chằm chằm bóng dáng của anh trai hồi lâu, khi nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị mang theo vài phần non nớt của anh trai, cô bé sẽ đỏ mặt, trái tim sẽ đập thình thịch! Mỗi đêm, cô bé đều nghĩ đến anh trai nhỏ, còn lén lút đặt ảnh chụp của cậu bé ở dưới gối, để được cùng cậu bé đi vào giấc ngủ!”
“Mặc dù cô bé còn chưa lớn, nhưng đã được hưởng thụ sự đối đãi mà rất nhiều người phụ nữ trên thế giới này cả đời cũng không được nếm trải, cô bé được anh trai cưng chiều hết mực, khi ở bên cạnh anh trai, cô bé giống như là có được cả thế giới!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!