Ngô Niên cười ha ha: “Cho dù anh chỉ là người bình thường, tôi cũng sẽ để lại cho mình biện pháp dự phòng, huống chi là Du Tử Uyên đã cảnh cáo tôi về năng lực của anh, sao tôi có không chuẩn bị cái gì mà đã đến gây sự với anh chứ?”
Tiền Phong nghiêm nghị nói với Trần Hạo: “Anh Trần, hy vọng anh phối hợp với công việc của chúng tôi, an ninh quốc gia sẽ xử lý chuyện của anh một cách công bằng!”
Nói đến đây, Tiền Phong lấy còng tay ra đi đến chỗ Trần Hạo.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Anh cho rằng anh có thể bắt tôi?”
Ngô Niên nói: “Vậy anh có thể trốn mà? Nói thật, tôi hy vọng anh đừng đưa ra lựa chọn ngu xuẩn này!”
Tiền Phong nói: “Anh Trần, tôi mong anh đừng giãy giụa vô ích nữa, anh càng chống đối, mọi chuyện sẽ càng phiền phức!”
Ngô Niên cười ha ha nói: “Ra tay đi? Không phải vừa rồi anh rất ngông cuồng sao? Anh mà trốn, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bị an ninh quốc gia truy nã về tội gián điệp, nhưng nếu anh không trốn… ha ha!”
Đương nhiên Trần Hạo biết Ngô Niên cười có ý gì.
Nếu trốn, anh sẽ thành tội phạm truy nã, không trốn, chắc chắn bên trong an ninh quốc gia đã có chuyện tốt mà Ngô Niên tính toán sẵn đang chờ anh.
Tiền Phong nghiêm mặt nói: “Cậu Ngô, anh nói cái gì đó? An ninh quốc gia chúng tôi luôn luôn công bằng, không trốn mới là lựa chọn chính xác, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”
Nói đến đây, hai người nhìn nhau, cười như điên.
Hiển nhiên, Trần Hạo đã bị Ngô Niên ép đến hoàn cảnh khó khăn, dù sao đều là chết!
Ngô Niên trêu tức nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Đây chính là kết quả của việc anh dám chống đối lại Ngô Niên tôi!”
Trần Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc anh đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên có tiếng động cơ dồn dập truyền đến từ lối vào bãi đỗ xe.
Nghe được âm thanh này, sắc mặt Ngô Niên lập tức trầm xuống, nhấn vào tai nghe.
“Mẹ nó các cậu làm ăn kiểu gì thế, không phải bảo các cậu không cho ai vào sao?”, Ngô Niên tức giận mắng.
“Đội trưởng! Thật sự không phải chúng tôi không ngăn cản, mà căn bản là không có cách nào cản được!”, cấp dưới oan ức nói trong tai nghe.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”, Ngô Niên hỏi.
“Đội trưởng, anh cứ nhìn là xe của ai thì sẽ biết”.
Cấp dưới vừa nói xong, Ngô Niên liền nhìn về phía chiếc xe đang đến đây, sau đó cũng sợ ngây người.
Chiếc xe vừa đến là A8 không đáng chú ý, nhưng Ngô Niên lại biết A8 này là phiên bản chống đạn, mà biển số ở trước đầu xe thì càng kinh khủng hơn, nó chính là một chuỗi con số 0 được cấp phép với số lượng có hạn!
Nhìn thấy biển số xe và chiếc xe này, Ngô Niên lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây là xe chuyên dùng của Diệp Thiên Nam ở nhà họ Diệp Ma Đô mà!
Trời ạ, sao lại là nó?
Sao cô gái này lại tới đây?
Ngô Niên đau đầu, kinh ngạc thầm nghĩ.
Bây giờ Diệp Thiên Nam không ở Ma Đô, nhưng cô chủ nhà họ Diệp thì có!
Két một tiếng, chiếc xe Audi vững vàng dừng ở trước mặt mấy người.
Sau đó, một người phụ nữ mặc váy dài đi từ trên xe xuống.
Chiếc váy dài màu xanh dương bó sát người tôn lên dáng vẻ lồi lõm đẹp đẽ của cô ta, đôi giày cao gót nhỏ nhắn mà gợi cảm khiến cho bước đi của cô ta rất nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh mượt mà được búi lên rất cao quý, dây chuyền bạch kim đẹp đẽ khiến cái cổ trắng nõn của cô ta trông rất thon dài, cả người giống như tràn đầy tiên khí nhã nhặn điềm tĩnh, đôi mắt giống như sao trời lấp lánh trong đêm của cô ta khiến vẻ đẹp đó càng thêm thần bí.
Trần Hạo cũng ngây người, anh không ngờ sẽ là cô ta.
Người tới là cô gái mà anh trùng hợp cứu được lúc đi qua cầu Hải Dương lần trước.
“Cô… cô Diệp, sao cô lại tới đây?”, Ngô Niên ấp úng, dáng vẻ rất e ngại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!