Tôn Lưu Vân cười khẩy: “Vô sỉ cái gì? Là các người tự ảo tưởng mà? Tôi hỏi những người khác này, ai nghe thấy chúng tôi cược không?”
Nói xong, Tôn Lưu Vân uy hiếp nhìn từng người một.
Trong phút chốc, bọn họ đều né tránh ánh mắt của hắn ta, không ai dám nhìn Tôn Lưu Vân hay nói gì cả.
Hội đồ cổ có 99% là người trong tỉnh, đều phải nể mặt Như Ý Các.
Đắc tội nhà họ Tôn thì sau này còn ai làm ăn được gì nữa?
Cho nên, rõ ràng đều biết Tôn Lưu Vân muốn thoái thác, nhưng lại không ai dám đi ra.
Bạch Tường Vũ cười nói: “Anh Tôn, sau này anh đừng cho cái loại người này vào hội đồ cổ nữa, xấu hổ chết đi được! Nếu để người khác biết có loại ngu si tiến vào đây thì sẽ đánh giá nơi này thế nào chứ?”
Tống Ninh Mông tức tối nói: “Bạch Tường Vũ, cái đồ khốn nạn! Tôi sẽ nói mọi chuyện với ông nội!”
Bạch Tường Vũ đáp: “Ông nội già rồi, hồ đồ nên mới tin Trần Hạo. Lần này anh ta không chỉ đắc tội anh Tôn mà còn liên lụy cả nhà chúng ta mất mặt. Đến lúc ấy chưa biết ông nội xử lí ai đâu!”
“Anh...”, Tống Ninh Mông trợn mắt nhìn Trần Hạo, tức nói không ra lời.
Bạch Tường Vũ mặc kệ Tống Ninh Mông, lạnh lùng nhìn Trần Hạo: “Trần Hạo, không có nhà họ Bạch chúng tôi thì anh chỉ là rác rưởi mà thôi. Chờ đến khi chúng tôi đuổi anh ra khỏi cửa, rồi chúng ta cùng nhau chơi, cho đến khi anh chết!”
Tống Ninh Mông nhìn xung quanh. Một hội đồ cổ lớn như thế mà không một ai dám nói thật. Cô bé tức đỏ mắt: “Anh rể, mặc kệ người khác nói gì về anh, Ninh Mông sẽ luôn đứng về phía anh!”
Trần Hạo yêu thương xoa đầu Tống Ninh Mông.
Tôn Lưu Vân lạnh giọng nói: “Người đâu...”
Nói xong, đám bảo vệ của hội đồ cổ tiến lên, hung ác nhìn Trần Hạo, rõ ràng là người của Tôn Lưu Vân.
Tôn Lưu Vân khinh bỉ nói: “Quên chưa nói cho anh biết, nhà họ Tôn là cổ đông lớn thứ hai của hội đồ cổ này! Tôi có đủ cách để chơi chết anh! Lên hết đi!”
Tôn Lưu Vân ra lệnh, đám bảo vệ xông về phái Trần Hạo.
Trong mắt mọi người, Trần Hạo chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ai ngờ được, người đàn ông có thể nhìn thấu kim ngọc lương duyên từ phần nạm vàng này không chỉ có mắt nhìn giỏi mà đánh đấm cũng rất mạnh!
Mấy tên bảo vệ xông lên ra sao thì lui về thế ấy, nhưng lúc đi thì đứng, lúc về lại nằm rạp xuống đất.
Không ít người sửng sốt, ngơ ngác, cái đệch, tàn nhẫn quá đi chứ?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Sắc mặt Tôn Lưu Vân biến đổi. Nhưng ở đây, hắn ta không chỉ mang thêm mấy tên bảo vệ này, bèn lạnh lùng nói: “Đánh đấm cũng giỏi đấy, nhưng làm loạn ở hội đồ cổ, đánh đập nhân viên, cướp đồ đạc, uy hiếp người khác, mấy tội này anh không thoát được đâu! Cứ chờ cảnh sát đến đi!”
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu Tôn Lưu Vân bị thua thiệt như vậy. Hắn ta muốn Trần Hạo phải ngồi tù cả đời!
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, người đối diện mình không chỉ có bản lĩnh mà có cả lá gan nữa!
Tôn Lưu Vân vừa mới nói xong thì Trần Hạo đã tiến lên trước mặt hắn ta.
Bốp! Trước mặt tất cả mọi người, Trần Hạo tát cho Tôn Lưu Vân một cái đau điếng.
Tôn Lưu Vân bị ngã xuống sàn, ôm mặt ngơ ngác.
“Thằng điên này... Tao là người nhà họ Tôn...”
Bốp! Tôn Lưu Vân nói được một nửa, Trần Hạo đã đấm tiếp vào mũi hắn ta. Trong lúc choáng váng, hắn ta đâu còn nói được gì nữa.
Bạch Tường Vũ ở bên cạnh cười gằn, kế hoạch của anh ta đã thành công rồi.
Trần Hạo đắc tội Tôn Lưu Vân, Như Ý Các sẽ không bỏ qua cho Bạch thị đâu!
Diệc Hiên vừa mới xuất hiện, còn chưa biết có thể kéo dài lâu không, sao có thể trở thành đối thủ của Như Ý Các khổng lồ được?
Đá quý Bạch thị không thể phát triển được nữa thì Bạch Phi Nhi sẽ bị làm khó cỡ nào tại hội đồng quản trị chứ?
Sau đó, việc Bạch thị quay về với bất động sản sẽ rất thuận lợi!
Bạch Tường Vũ thầm cảm thán, mình kéo thù hận đỉnh thật!
Nhưng không ngờ, khi anh ta đang đắc ý thì Trần Hạo đã bước đến chỗ anh ta.
“Anh... Anh định làm gì?”, Bạch Tường Vũ kinh ngạc thốt lên.
“Nụ cười của anh rất hèn... Tôi thì ghét bọn hèn hạ!”
Ầm! Trần Hạo nói xong thì đá một cước, Bạch Tường Vũ ngã nhào xuống, không ngóc đầu lên được.
Tôn Lưu Vân ôm mặt nói: “Mày chết chắc rồi con. Báo cảnh sát... Báo cảnh sát... Thằng này phải ngồi tù, phải ngồi tù!”
“Ghê gớm quá nhỉ, ai dám cho cậu Trần đây vào tù thế?”, chính lúc này, một âm thanh truyền đến.
Tôn Lưu Vân đang định chửi thề, nhưng lại sửng sốt, nhóm người này, đi đầu là Cổ Thiên Mãnh!
Cổ Thiên Mãnh, ngôi sao sáng của giới đồ cổ! Sao ông ta lại ở đây?
“Ông Cổ? Ý ông là sao?”, sắc mặt Tôn Lưu Vân khó coi, nghe ra được ý Cổ Thiên Mãnh đang bảo vệ Trần Hạo.
Cổ Thiên Mãnh cười đáp: “Cậu Trần không chỉ là khách của tôi, mà còn là bạn của tôi! Cậu thua nhưng không chịu nhận, lại còn đổ tội cho người ta? Để tôi xem xem Như Ý Các định giải thích chuyện này thế nào!”
Mà lúc này ông Nguyễn đang đứng cạnh Cổ Thiên Mãnh, rõ ràng là ông ta đã đến tìm Cổ Thiên Mãnh!
“Ông Cổ, chuyện này Thái Cổ không xen vào được đâu! Đây là địa bàn của Như Ý Các chứ không phải của Thái Cổ!”, Tôn Lưu Vân nói.
“Tôi mà là ông nội của cậu thì tôi đã tát cho cậu mấy cái rồi!”, Cổ Thiên Mãnh lạnh lùng nói.
“Tiếc là... Ông không phải ông nội tôi! Ông định làm gì tôi nào?”
Tôn Lưu Vân vừa nói xong thì một âm thanh khác vang lên.
“Lão Cổ không làm gì được cậu, thế tôi thì sao!”
Lại một ông cụ khác đứng ra.
Tôn Lưu Vân thấy người này thì sắc mặt biến đổi, xám như tro tàn.
“Ông nội Tề! Sao ông lại ở đây ạ?”, Tôn Lưu Vân hoảng loạn.
Người được Tôn Lưu Vân gọi là ông nội Tề, râu tóc đã trắng, mặc một bộ đồ thời Đường, trong tay còn cầm hai quả óc chó, ánh mắt sáng quắc.
“Cũng may tôi ở đây, nếu không tôi còn tưởng chỗ này đã thành địa bàn của Như Ý Các rồi cơ đấy!”
Người đến chính là Tề đại sư, Tề Mặc Bác! Cũng là cổ đông lớn nhất của hội đồ cổ hôm nay!
“Ông nội Tề hiểu lầm rồi ạ, ban nãy cháu chỉ tức quá nên nói vậy mà thôi!”
“Không cần giải thích nữa, ngày mai bảo ông nội cậu đem thư giải ước đến đi! Tề Mặc Bác tôi không hầu hạ nổi Như Ý Các nhà cậu!”
“Ơ... Ông nội Tề, cháu biết sai rồi ạ...”
“Sao? Cậu muốn ép tôi cho người đuổi cậu đi, để ông nội cậu mất hết mặt mũi đúng không?”
“Cháu...”, Tôn Lưu Vân muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đây là Tề Mặc Bác, là một người còn đáng kính hơn cả ông nội hắn ta. Nhà hắn có không ít vụ làm ăn phải nương nhờ Tề đại sư.
Tề Mặc Bác nói xong thì mặc kệ Tôn Lưu Vân mà mỉm cười đi về phía Trần Hạo.
“Trần đại sư, chúng ta cuối cùng cũng được gặp nhau rồi!”
“Ông là?”, Trần Hạo không biết Tề Mặc Bác là ai.
“Tôi là Tề Mặc Bác, một người mê ngọc!”
Nghe vậy, Trần Hạo nhất thời mỉm cười: “Hóa ra là Tề đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!”
Tề Mặc Bác khiêm tốn trả lễ: “Trước mặt cậu Trần, tôi đâu dám xưng là đại sư chứ!”
Cổ Thiên Mãnh cũng xen vào: “Cậu Trần à! Gặp mặt cậu khó thật đấy! Cậu có biết tôi chờ cậu ở trà lâu Thái Cổ lâu lắm rồi không?”
Trần Hạo cười khổ: “Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng mà... Khó sắp xếp thời gian quá!”
Anh vừa đáp lời, mọi người đều kinh hãi!
Trần Hạo được Tề Mặc Bác gọi là “cậu”, khiêm tốn vô cùng, còn dám hẹn cả Cổ Thiên Mãnh nữa. Người này có lai lịch cỡ nào chứ? Thật sự chỉ là con rể nhà họ Bạch thôi sao?
Khi đám người nghĩ ra đủ loại khả năng, Tôn Lưu Vân nhìn Trần Hạo với ánh mắt oán hận, rồi len lỏi rời khỏi hội đồ cổ.
Mà Bạch Tường Vũ nằm dưới đất cũng kinh ngạc vô cùng!
Dù là Tề Mặc Bác hay là Cổ Thiên Mãnh thì đều là những người nổi danh, sao họ lại khách khí với Trần Hạo như vậy?
Không lẽ...
Chắc chắn là ông nội! Tại sao chứ? Anh ta mới mang họ Bạch mà! Ông nội lại đem hết tài nguyên cho một thằng con rể khác họ!
Càng nghĩ Bạch Tường Vũ càng tức.
Mà Tống Ninh Mông thì sửng sốt không thôi, cứ ngơ ngác đứng đi theo Trần Hạo vào trong gian trà bên trong dưới lời mời của hai ông lão!