Bạch Phi Nhi không thể nào liên tưởng Trần Hạo, một kẻ vô công rồi nghề, suốt ngày lười biếng, ăn nằm chờ chết, liên tưởng với một ông lớn nắm trong tay cả phố Wall được.
Cô càng không thể tin Trần Hạo quen biết với Obah và nữ hoàng Anh.
Huống hồ, nếu Trần Hạo vĩ đại như thế thì tại sao năm đó anh lại bị thương và buộc lòng phải trở về nước Hoa?
Nếu như những điều này là đúng, chẳng phải anh muốn trốn ở đâu trên đất nước Mỹ và Vương quốc Anh cũng được sao?
Hệ thống lại mọi thứ, Bạch Phi Nhi chỉ có thể đưa ra kết luận là Trần Hạo nói dối.
“Được rồi, nói với anh mấy cái này anh cũng không hiểu, em phải đi đọc văn kiện Ngạo Tuyết chuyển đến đã, em đi làm việc trước đây!”
Bạch Phi Nhi dứt lời, rồi rời khỏi phòng của Trần Hạo.
Trần Hạo buồn cười dõi theo bóng lưng cô nàng này.
Chỉ với nửa năm ngắn ngủi, mối quan hệ giữa anh và Bạch Phi Nhi giống như xe buýt qua đèo.
Khi mới bắt đầu, nói thật là cả hai đều chướng mắt đối phương.
Sau khi cùng nhau đi qua thời kỳ khó khăn, Trần Hạo bắt đầu có hảo cảm với Bạch Phi Nhi, nhưng gánh nặng trên vai anh quá nhiều, anh cho rằng không nên kéo cô và nhà họ Bạch có ơn với mình vào chuyện này.
Sau những chuyện tiếp theo, dường như cô cũng bắt đầu có chút hảo cảm với mình, hơn nữa, trong khi cả hai đang có tình cảm với nhau thì nhà họ Bạch và Bạch Phi Nhi đã không tránh khỏi bị cuốn vào trong chuyện này.
Trần Hạo tạm buông nỗi lo lắng của mình xuống, nếu anh muốn đi cùng với Bạch Phi Nhi, thì phải để cô biết tất cả rồi xem thử cả hai có thể trở thành vợ chồng chân chính được không.
Nhưng đến khi Trần Hạo thẳng thắng, Bạch Phi Nhi lại không thể chấp nhận.
Khi Trần Hạo đang đau khổ suy nghĩ những thứ này, bỗng nhiên điện thoại của anh đổ chuông.
Sau khi nhìn số điện thoại, anh nối máy ngay.
“Cậu Trần…”, ngay sau khi nối máy, trong điện thoại truyền đến một giọng nói nước ngoài vô cùng cung kính.
“Lauren, ông nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi thế, không phải tôi đã bảo Lý Vân Dương nói với ông là tôi không rảnh trao đổi với ông sao?”, Trần Hạo nói.
Lauren nịnh nọt nói: “Tôi biết cậu Trần bận rộn, nếu không phải chuyện này quá quan trọng thì tôi cũng không dám quấy rầy cậu, tôi hiện đang ở Ma Đô và hy vọng được gặp mặt cậu một lần!”
“Chậc… ông tưởng tôi rảnh rỗi lắng nghe ông kể tất tần tật tình hình tăng trưởng của đống tài sản kia sao?”, Trần Hạo tức giận nói.
“Không phải vậy đâu cậu Trần, việc lần này nhất định phải nói trực tiếp với cậu, những tài sản cậu giao cho tôi ấy, bây giờ tôi có một vài ý tưởng mới cần trao đổi với cậu!”, Lauren nói rõ mục đích của mình ra.
Trần Hạo thầm nghĩ mình đã nói rõ ràng lập trường như vậy mà Lauren vẫn cố chấp muốn gặp mặt, e là chuyện thật sự không nhỏ.
Dù sao, đúng lúc mình đang rảnh rỗi, Trần Hạo đồng ý, cũng có thể bảo Lauren quan sát xem nhà họ Du có sơ hở gì không.
“Được rồi, ông đang ở đâu?”
“Để tôi tới đón cậu!”, Lauren nói.