“Những người bạn truyền thông đáng mến, tôi không biết các bạn nghe những lời đồn đại này từ đâu, nhưng sự thật không giống với tin tức các bạn nhận được, Diệc Hiên chúng tôi không có lấy một cục đá rách nát tham gia dự thi, mà ngược lại, nó là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng xuất sắc!”, Trần Hạo mỉm cười rạng rỡ giải thích.
“Tác phẩm nghệ thuật ư? Anh đang nói giỡn à?”
“Đúng vậy, tin tức của chúng tôi rất chính xác đấy!”
Hai kẻ này nghi ngờ câu trả lời của Trần Hạo.
Trần Hạo cười ha hả nói: “Tôi cần phải nói dối loại chuyện này à? Các bạn có thể hỏi ban giám khảo để kiểm chứng, đến lúc đó chẳng lẽ không đâu là thật đâu là giả sao?”
Cả lũ phóng viên trố mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, ở đằng xa kia chính là bà Hình vừa bước ra, phía sau là Tiểu Trương đi theo hầu và một đám vệ sĩ, bà ta dùng ánh mắt âm u độc ác nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo như cảm nhận được ánh mắt tà ác đó, anh quay đầu lại, tặng cho bà ta một nụ cười gian xảo.
Bà Hình tức tối nói: “Đồ khốn nạn! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Nói xong, bà ta chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, bà ta vừa nói xong thì hai chân bỗng trở nên mềm nhũn, giờ đây bà ta tức điên rồi, thầm nghĩ sao lại là lúc này? Trong đầu bà ta không khỏi nhớ đến cảnh mình tự dưng quỳ gối trong câu lạc bộ.
Rầm! Khi bà Hình sắp khóc không ra nước mắt, đầu gối bà ta đập mạnh xuống đất, rồi truyền đến một cơn đau đớn khiến nước mắt bà ta chảy ròng ròng.
Trần Hạo quan sát rõ tất cả, giả vờ mình rất ngạc nhiên hô to với đám phóng viên: “Các bạn nhìn kìa, đó không phải là bà Hình của châu báu Thiên Tinh à? Sao bà ấy lại quỳ rồi còn khóc nữa thế?”
Đám phóng viên nghe thế bỗng dưng hóa thành những chiến binh được tiêm thuốc.
Bà Hình là người nổi tiếng ở Ma Đô đó! Bà ta quỳ, còn thêm cả khóc nữa, vừa khóc vừa quỳ! Đề tài này có thể lên trang đầu được đấy!
Ngay lập tức, một đám phóng viên men theo hướng nhìn của Trần Hạo, rồi phát hiện ra bà hình đang quỳ xuống đất.
Mà tên tay sai đắc lực Tiểu Trương có ra sức kéo cũng không kéo bà ta dậy nổi.
Lúc này, Trần Hạo chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Tôi nhớ rồi, vừa rồi mấy người tham gia cuộc thi có bảo bà Hình làm trò mờ ám, đút lót là được tiến vào vòng trong, không có tiền là loại bỏ tư cách dự thi, lẽ nào lời đồn này là thật? Nếu không thì sao bà Hình lại quỳ gối khóc lóc để sám hối tội lỗi chứ?”
Giờ phút này, đám người này nào có tâm trạng đi hóng chuyện của Diệc Hiên nữa, sau khi nhớ kỹ lời nói của Trần Hạo, rồi chen lấn nhau đi về phía bà Hình.
Mà Bạch Phi Nhi thì cạn lời nhìn anh, thầm nghĩ tên này nói dối trơn tru thật.
Ngay khi Bạch Phi Nhi đang suy nghĩ bậy bạ, Trần Hạo vội vã lôi cô đi, tránh trường hợp lát nữa phóng viên lại dây dưa với họ.