Cô trợ lý nhỏ lại không lo lắng cho mình, mà để ý đến Tô Hâm Dao hơn: "Chị Hâm Dao, vừa rồi anh ta uy hiếp chị, có phải chúng ta đã đắc tội anh ta rồi không? Anh ta có thể gây sự không! Chị vừa mới nổi tiếng..."
Tô Hâm Dao cắn môi nói: "Cho dù bị anh ta nhằm vào, cấm hoạt động, đày vào lãnh cung, chị cũng không thể thỏa hiệp! Chị là nghệ sĩ, không phải gái làng chơi!"
Cô trợ lý nhỏ không nói tiếp nữa, nhưng trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Trần Hạo thì cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi! Tạm thời anh ta sẽ không có tâm trạng mà gây phiền phức cho cô đâu!"
Tô Hâm Dao khó hiểu nhìn Trần Hạo.
Cô trợ lý nhỏ hỏi: "Vì sao?"
Trần Hạo cười nói: "Vừa rồi tôi không hề hù dọa anh ta, tên này thật sự gặp xui xẻo, cộng thêm việc anh ta làm hôm nay, tôi nghĩ anh ta không thể hóa giải vận rủi này trong vòng mấy tháng đâu, xui xẻo đến mức đổ máu, làm sao anh ta còn có thời gian để ý đến cô nữa?"
Tô Hâm Dao không thể tin hỏi: "Anh ta thật sự xui xẻo như vậy ư?"
Trần Hạo cười ha ha nói: "Tôi đã lừa cô bao giờ chưa?"
Lúc Tô Hâm Dao và cô trợ lý nhỏ còn đang nghi ngờ, Bối Thự Vinh đã đến cổng trường quay.
"Mẹ nó, giả vờ thục nữ cái gì chứ? Phụ nữ có thể nổi tiếng được trong vòng giải trí, có ai không phải mở hai chân ra để đổi lấy đâu? Ngây thơ, giữ liêm sỉ? Liêm sỉ có thể làm ra tiền tiêu không? Ngu xuẩn!"
Lẩm bẩm nói xong, Bối Thự Vinh lấy điện thoại ra gọi cho đàn em: "Lái xe tới đón tôi, ở trường quay số 10!"
Nói xong, Bối Thự Vinh đang chuẩn bị đi xuống bậc thang, kết quả nghe được trên đỉnh đầu có tiếng chấn động.
Tên này vừa ngẩng đầu một cái, thấy được chiếc đèn treo lắc lư rơi xuống, Bối Thự Vinh bị dọa đến mức chạy ra khỏi chỗ, cực kì chật vật, cả người đầy bùn đất mới tránh thoát được.
Nửa ngày sau anh ta mới ngơ ngác đứng lên, trong lòng nhớ tới lời vừa rồi của Trần Hạo.
Chẳng lẽ mình thật sự gặp xui xẻo?
Bối Thự Vinh bò lên rồi, bị dọa đến mức phải trốn ở một góc tuyệt đối an toàn, xác định đỉnh đầu, xung quanh đều không có thứ gì, anh ta mới thở phào.
Rất nhanh đàn em đã lái xe đến, Bối Thự Vinh đi vào trong xe mới yên tâm hơn một chút.
Đàn em thấy Bối Thự Vinh đi ra một mình, liền hỏi: "Cậu chủ, cô ả Tô Hâm Dao kia lại không nể mặt anh rồi sao?"
Nhắc đến chuyện này, Bối Thự Vinh lại nghiến răng nghiến lợi.
"Người phụ nữ này đúng là ngu dại như heo, tôi sẽ cho cô ta một bài học, đồ đê tiện, thế mà còn dám chơi trò thận trọng với tôi? Đám phụ nữ mà Bối Thự Vinh tôi coi trọng, đã có ai có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay tôi chưa?"
Đàn em cười lạnh: “Người phụ nữ ngu ngốc này, thế mà ở trong phúc lại không biết phúc? Có thể được cậu chủ nhìn trúng, không biết là phúc phận cô ta đã tu luyện mấy đời đâu! Những người phụ nữ khác muốn mà còn không được đấy!”
Bối Thự Vinh âm hiểm nói: “Nói không chừng cô ả này thích người khác dùng sức mạnh thì sao?”
"Ha ha! Cậu chủ nói có lý, có vài người phụ nữ không biết tự trọng!”, lúc đàn em nói đến đây, chiếc xe đã đi ra khỏi trường quay.