“Đừng nói bậy, là bạn thôi!”, gương mặt Tô Hâm Dao đỏ bừng nói.
“Ồ… là bạn sao!”, cô trợ lý nhỏ mỉm cười mờ ám.
Cốc cốc cốc! Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng trang điểm.
Cô trợ lý nhỏ nhanh chóng đi mở cửa, sau đó cô ấy thấy người đến là Trần Hạo, nên hơi bất ngờ, rồi nghiêng đầu nói với Tô Hâm Dao: “Chị Hâm Dao, hình như em đoán đúng rồi nhỉ, anh đẹp trai đến này!”
Cô trợ lý nhỏ nói xong, cười híp mắt nhìn Trần Hạo nói: “Em không làm phiền hai người nữa, em đi ăn cơm trước nhé!”
Trần Hạo mỉm cười bước vào phòng trang điểm, thuận tay đóng cửa lại, rồi nhìn Tô Hâm Dao: “Hình như cô đã hoàn toàn bình phục rồi nhỉ! Tình trạng cơ thể và tinh thần cũng khá tốt”.
“Tôi phải cảm ơn anh nữa!”, Tô Hâm Dao cười cười nói.
Trần Hạo nói: “Sao lại cảm ơn tôi? Cô là phát ngôn viên của Cửu Khúc chúng tôi mà, tôi giúp cô không phải điều hiển nhiên ư?”
“Tiểu yêu nữ nói không sai, anh đúng là đồ không hiểu phong tình!”, Tô Hâm Dao đỏ mặt, nũng nịu nói.
“Không hiểu phong tình hả! Sao lại nói thế?”, Trần Hạo cười hỏi.
“Ừ thì, cứ cho là anh không có ý gì với tôi, nhưng có phải cũng nên nói vài lời dễ nghe để dỗ tôi chứ? Ví dụ như, đáp lại tôi bằng câu “bởi vì cô đẹp” chẳng hạn”.
Trần Hạo không khỏi bật cười: “Ai ai cũng biết cô xinh đẹp mà, cô còn cần lời khen của tôi à?”
“Câu này mới đúng! Thôi được rồi, đi nào, tôi mời anh ăn cơm”, Tô Hâm Dao nói xong, rồi chuẩn bị đứng dậy.
Không ngờ vào lúc này, cánh cửa Trần Hạo đã đóng sau khi đi vào bỗng bị ai đó đẩy ra.
Có một người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền đang cầm bó hoa hồng to bự xuất hiện ở cửa ra vào.
“Cô Tô! Rất vui gặp lại cô, hôm nay cô vẫn rất xinh đẹp!”, người nọ sau khi bước vào phòng hoá trang nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn trang điểm, nở một nụ cười lịch thiệp, rồi nhìn Tô Hâm Dao bằng ánh mắt tràn ngập sự mến mộ.
“Cậu Bối! Sao anh lại đến đây?”, Tô Hâm Dao hỏi.
“Tôi biết cô vừa mới kết thúc công việc, nên đặc biệt dành thời gian đến gặp cô, đồng thời muốn mời cô ăn cơm. Tôi hy vọng cô Tô có thể nể mặt tôi!”, cậu Bối cười nói.
“Cậu Bối, thật lòng xin lỗi anh, tôi không tiện đi ăn cơm với người khác giới!”, Tô Hâm Dao thẳng thừng từ chối.
Cậu Bối cười lạnh nhạt: “Cô Tô, tôi tin rằng cô có thể cảm nhận được lòng chân thành mà tôi dành cho cô trong suốt thời gian qua, tôi cũng tin rằng cô cảm giác được tình cảm của tôi đối với cô, tôi cho là, cô đã trao cho tôi một cơ hội và tôi cũng xứng đáng với cơ hội của cô, Bối Thự Vinh tôi chưa bao giờ rung động với bất kỳ người phụ nữ nào, cô Tô, cô là người đầu tiên tôi phải lòng”.
Tô Hâm Dao nghe thế, đầu óc bắt đầu cảm thấy hơi nhức rồi đấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!