Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Nghe giọng điệu này của cậu Nhạc thì có vẻ như đã xem tình yêu giống như là một vụ mua bán rồi?”
Nhạc Tín nói: “Cậu Trần, anh không thể nói như vậy, hôn nhân và tình yêu không đồng nghĩa với nhau, tình yêu chỉ đơn thuần là hai bên có sức hút với đối phương, nhưng hôn nhân, ngoại trừ việc hai bên hấp dẫn nhau thì còn cần phải có thêm một yếu tố nữa đó là môn đăng hộ đối!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Tôi không biết là tôi với Nhất Phi không môn đăng hậu đối chỗ nào? Không phải là cô ấy lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng hay sao? Tôi cũng vậy! Đây không phải là môn đăng hộ đối thì là cái gì?”
Nhạc Tín mỉm cười khinh bỉ: “Tôi biết cậu Trần có chút bản lĩnh, có hiểu biết về cổ ngọc, còn có quan hệ tốt với ông chủ của Thái Cổ, có lẽ thêm tám năm mười năm nữa anh sẽ trở nên nổi bật, anh có thể chờ nhưng Nhất Phi có thể chờ được không? Thanh xuân của người phụ nữ có bao nhiêu mà để cho anh lãng phí? Chờ đến ngày mà anh có thể ngẩng cao đầu thì Nhất Phi cũng đã già rồi, ai mà biết được khi đó anh có đi tìm những người trẻ tuổi hơn không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Cậu Nhạc, tôi cảm thấy lời này của anh rất hợp lý, hơn nữa, dùng ở trên người anh thì thích hợp hơn, anh có tiền, có quyền, vừa đẹp trai lại vừa lịch sự, anh cũng không cần liều mạng làm việc, có trời mới biết một ngày nào đó anh cảm thấy chán ngấy, sẽ không đi tìm người khác?”
Nhạc Tín tự tin nói: “Tình cảm của tôi đối với cô Tiêu có trời đất làm chứng, hơn nữa, khi tôi và cô ấy kết hôn, dựa vào thế lực của dòng họ chúng tôi, có thể khiến cho Cửu Khúc một bước lên mây, mà anh, cái gì cũng không thể cho cô ấy, thậm chí còn kéo chân cô ấy!”
Trần Hạo nói: “Có lẽ, thứ mà tôi có thể cho cô ấy còn nhiều hơn so với những gì anh tưởng tượng!”
Tiêu Nhất Phi im lặng thầm nghĩ, ngu ngốc, cả Cửu Khúc cũng là của Trần Hạo, tôi có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ cậu ta.
Nghĩ vậy, Tiêu Nhất Phi thẳng thắn tỏ vẻ: “Thứ Trần Hạo có thể cho tôi, cậu Nhạc không thể cho được!”
Nhạc Tín cười ha ha nói: “Anh ta có thể cho cô cái gì? Tôi cũng có thể cho? Tôi không những có thể cho cô tình yêu, còn có thể cho cô nhiều thứ khác nữa, cô Tiêu có thể làm ăn phát đạt như vậy, hẳn là cô có thể hiểu được ý của tôi!”
Lúc này, Tiêu Thuý Lan lại nói chen vào: “Nhất Phi à! Cô cũng đã từng trải qua thời trẻ tuổi, cũng đã từng ảo tưởng, nhưng cuối cùng không phải là vẫn nhận lấy thất vọng hay sao? Là một người phụ nữ thì phải biết nắm giữ những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời mình, cháu hiểu không? Người đàn ông mà cháu chọn, chỉ coi trọng tiền của cháu, chỉ là một con dế chũi xấu xí mà thôi, cháu đừng để cậu ta lừa gạt!”
Tiêu Nhất Phi đảo mắt nhìn Tiêu Thuý Lan và Nhạc Tín nói: “Thứ Trần Hạo có thể cho cháu còn vượt lên trên cả tình yêu!”
“Thứ gì, nói cứ như là to lớn lắm?”, Tiêu Thuý Lan theo bản năng hỏi lại.
“Kết tinh của tình yêu, một đứa con!”, nói đến đây, trên mặt Tiêu Nhất Phi còn lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Yêu tinh này một khi đã diễn trò, đúng là không ai có thể đỡ được mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!