"Anh rể, anh không thể chơi với em một lát rồi hẵng đi sao ạ?", cô bé bực dọc giậm chân.
Trần Hạo đáp: "Thật sự không được, việc quan trọng lắm, chờ cứu mạng đây! Ngoan! Lần sau anh nhất định sẽ đi ăn với em!"
Nói xong, anh chạy biến như khói.
Một giờ sau, tại nhà hàng Âu Roland, Tiêu Nhất Phi đau đầu bị Tiêu Thúy Lan ép ngồi trong phòng bao, đối diện cô ấy chính là Nhạc Tín, cậu chủ của nhà họ Nhạc ở Yêu Đô.
"Cô Tiêu, thích ăn gì thì bảo tôi cho người chuẩn bị nhé, nhà hàng Âu này nấu ngon lắm!", Nhạc Tín mỉm cười.
Tiêu Thúy Lan hùa theo: "Đúng đấy Nhất Phi, cháu muốn ăn cái gì cứ nói! Cậu Nhạc đây vừa đến Hải Dương đã chuẩn bị cho bữa ăn này đấy, nghĩ hết mọi cách chỉ để làm cháu vui vẻ, thấy cậu Nhạc tử tế với cháu chưa này! Sau này hai đứa ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc lắm đây!"
Tiêu Nhất Phi trợn mắt khinh bỉ.
Hạnh phúc? Hạnh phúc là cái rắm gì?
Người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy chỉ có thể là Trần Hạo.
“Cô, cháu đã có bạn trai rồi, không phải là cháu đã nói với cô rồi sao? Sau này cô đừng giới thiệu bạn trai cho cháu nữa!”, Tiêu Nhất Phi nói.
Tiêu Thuý Lan tức giận chống nạnh nói: “Thế nào, lời của cô nói mà cháu dám không nghe theo sao? Lời mai mối của bố mẹ là trên hết, mẹ cháu không có ở đây, anh trai cô lại ra đi sớm, cô không trông coi cháu thì ai trông coi? Tóm lại, không có sự đồng ý của cô, người bạn trai kia của cháu không có tư cách bước chân vào nhà họ Tiêu!”
Tiêu Nhất Phi đau đầu không thôi, cô ấy thầm nghĩ, Trần Hạo chết tiệt, chẳng lẽ cậu ta không biết là mình đang gặp phiền phức hay sao? Tại sao bây giờ còn chưa đến?
Nhạc Tín mỉm cười nhàn nhạt nói: “Cô Tiêu, tôi biết buổi gặp mặt hôm nay có chút đường đột, tôi đồng ý cạnh tranh công bằng với anh ta, tôi tin tưởng, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là tôi!”
Tiêu Nhất Phi không nói gì liếc mắt nhìn Nhạc Tín, thầm nghĩ, anh chàng này, anh cũng không nên tự tin thái quá như vậy chứ?
Tiêu Thuý Lan nói: “Nhất Phi, nhìn thấy chưa? Cậu Nhạc rộng lượng như thế? Người đàn ông như vậy mới đáng giá để cháu gửi gắm hạnh phúc cả đời!”
Tiêu Nhất Phi có chút nóng nảy, đang muốn nổi giận thì lại nhớ đến những chuyện trong quá khứ, vậy nên cô ấy đành phải nuốt xuống những lời nói đã đến cửa miệng.
Đúng lúc này, một người vội vã đẩy cửa phòng ra.
“Nhất Phi, thật ngại quá, anh đến muộn!”
Người đẩy cửa bước vào đương nhiên là Trần Hạo vừa mới từ La Thành chạy đến, sau khi tiến vào, anh cũng không thèm để ý đến thái độ không vui của Nhạc Tín, vừa ngồi xuống đã cầm cốc nước thuỷ tinh trước mặt lên uống một ngụm lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!