Trương Nguyên cười khẩy nhìn Trần Hạo: “Cậu Trần cũng nghĩ thế à?”
Vốn dĩ, Trần Hạo chỉ một mực suy nghĩ về sâm tuyết ngàn năm nên không thèm chú ý đến anh ta, không ngờ anh ta vẫn cứ sán vào sinh sự, anh liền liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: “Tôi bảo anh cút ngay, bị điếc à?”
Trương Nguyên lạnh nhạt nói: “Cậu Trần thật thô thiển!”
Nói xong thì Trương Nguyên đặt mông ngồi xuống, một điều nằm ngoài dự liệu của Trần Hạo, anh ta không tỏ ra tức giận chút nào.
Thái độ này của Trương Nguyên khiến Trần Hạo đánh giá anh ta cao hơn một chút.
Trần Hạo có thể nhận ra, đẳng cấp của Trương Nguyên cao hơn nhiều so với Hà Nham Đông và Hạ Hồng Khang.
“Nhất Phi vừa nói muốn nói chuyện riêng với cậu Trần, xem ra thật sự rất tán thưởng cậu Trần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tán thưởng một người đàn ông khác đến vậy!”, Trương Nguyên nhìn Trần Hạo chằm chằm, nụ cười ôn hòa tạo cảm giác gần gũi.
Nhưng Trần Hạo lại có thể nhận ra lòng dạ thâm sâu của Trương Nguyên từ nụ cười này, còn có sự kiêu ngạo mà anh ta âm thầm giấu trong sự bình tĩnh ngoài mặt.
Đương nhiên Trần Hạo biết, Trương Nguyên có thể thản nhiên, bình tĩnh đối mặt với bất kỳ đối thủ nào chính là vì sự kiêu ngạo ngầm đó của anh ta.
Bởi vì trong lòng Trương Nguyên, đối thủ nào cũng nhỏ như con kiến! Có ai nhìn thấy kiến mà mà phải luống cuống chứ?
Tiêu Nhất Phi nói: “Tôi đi với ai, làm gì, thích ai, ghét ai là tự do của tôi! Liên quan gì tới anh!”
Trương Nguyên bình tĩnh nói: “Tôi tới để nói cho cậu Trần biết, là một người đàn ông thì cho dù là sự nghiệp hay là năng lực kinh tế thì đều phải phù hợp với hai chữ đàn ông!”
Trần Hạo liếc nhìn Trương Nguyên. Trương Nguyên cũng không nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo, sau đó nói: “Huống hồ, cậu Trần đã kết hôn với Bạch Phi Nhi. Một người đàn ông đã kết hôn lại quá thân mật với một cô gái chưa kết hôn thì khó trách khỏi bị người khác đàm tiếu. Tôi sẽ không để bất cứ ai nói xấu Nhất Phi, kể cả chính bản thân mình!”
Trần Hạo nheo mắt nói: “Biết tại sao anh không theo đuổi được cô ấy không?”
Trương Nguyên không ngờ Trần Hạo lại nói ra một câu chẳng đầu chẳng cuối như thế thì hơi sững sờ.
“Bởi vì anh lắm mồm quá…”, Trần Hạo nói xong thì phá lên cười.
“…”
Cho dù là Trương Nguyên khôn ngoan tới đâu thì nghe câu nói này cũng không khỏi giật giật khóe miệng!
Tiêu Nhất Phi cũng bật cười thành tiếng.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Tên nhóc này lúc nào cũng vậy, không nể nang, không sợ hãi ai! Mở miệng ra là khiến người ta tức chết.
Trần Hạo ném lại một câu xong thì cùng chẳng thèm để ý tới Trương Nguyên nữa mà lại tập trung vào cuộc đấu giá.
Vì hôm nay đấu giá sâm tuyết ngàn năm là trận đấu giá cuối cùng trong các cực phẩm, cho nên những dược liệu thông thường cạnh tranh không sôi nổi lắm, nhanh chóng tới phiên đấu giá cuối cùng.
Những người tham gia, phần lớn đều biết sự quý hiếm của sâm tuyết ngàn năm, cho nên giá cạnh tranh cũng cực kỳ sôi động.
Chỉ trong vài phút, giá đã được đẩy tới 70 triệu!
Điều khiến Trương Nguyên bất ngờ là vào lúc này, Trần Hạo lại tham gia vào trận đấu giá. Anh giơ cao bảng số, hô giá: “80 triệu!”
“85 triệu!”, có người lập tức nhảy ra tranh giành.
Trần Hạo lạnh nhạt nói tiếp: “90 triệu!”
“95 triệu!”
“100 triệu!”, Trần Hạo nhẹ nhàng phun ra giá mới.
Trương Nguyên nhướng mày, Trần Hạo lấy đâu ra dũng cảm để kêu giá đó? Không phải là chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đấy chứ? Nếu như vậy, thì thằng nhãi này cũng phèn quá!
Sau một hồi cạnh tranh giá thì giá đã bị đẩy lên 130 triệu.
Mà Trần Hạo vẫn thản nhiên tiếp tục đấu.
Lúc này, không chỉ Trương Nguyên mà đến ánh mắt Tiêu Nhất Phi nhìn Trần Hạo cũng thay đổi, không khỏi ho khan hai tiếng, muốn khuyên Trần Hạo.
Trần Hạo không giống người bị kích động vài câu đã vội làm loạn. Hơn nữa cũng đây cũng không phải chỗ mà anh làm loạn được.
Tiêu Nhất Phi hơi lo lắng.
“130 triệu! Còn ai trả giá không?”
Người chủ trì có chút kích động, tuy rằng ông ta đã nghĩ tới trận đấu giá cuối cùng sẽ rất sôi động, nhưng không ngờ lại kịch tính đến vậy.
Trần Hạo thản nhiên giơ bảng, quyết liệt ra giá: “150 triệu!”
Những người xung quanh đều phát điên lên, một bước đẩy giá tới 20 triệu?
Cái tên này từ đâu nhảy ra mà khoa trương như vậy?
Tuy rất nhiều người bị cái giá kinh khủng của Trần Hạo dọa cho lùi bước, nhưng những người đã để ý tới sâm tuyết thì đều thật sự muốn có được nó.
“Người anh em, hết đẩy giá được nữa rồi thì nhường cho tôi đi! Tôi rất cần món đồ này!”, dưới lầu có người gào lên.
Tiểu Nhất Phi thở dài, cảm thấy đây chính là cơ hội cho Trần Hạo một bậc thang để đi xuống.
Ai ngờ Trần Hạo lại cười cợt: “Nó cũng rất có ích với tôi! Xin lỗi nhé anh bạn!”, nói xong thì lại giơ bảng!
“Lẽ nào tên nhóc này thâm tàng bất lộ? Hay là không phải như những gì người ngoài nhìn thấy ở nhà họ Bạch?”, Tiêu Nhất Phi cau mày, thầm hỏi.
Trương Nguyên thấy thật sự buồn cười. Anh ta cho rằng Trần Hạo tranh giá là hành động giả bộ, nhất thời kích động sau khi bị khiêu khích.
Một gốc sâm tuyết ngàn năm, mà cũng gần 200 triệu. Nếu ra giá cao như thế thì cho dù là Bạch Phi Nhi hay Tiêu Nhất Phi cũng không thể lấy ra số tiền đó trong thời gian ngắn để cho cậu ta.
Cho nên, Trương Nguyên cho rằng Trần Hạo chỉ đang nghịch ngợm mà thôi, nên cười nói: “Chỗ dựa của câu lạc bộ Thiên Minh không tầm thường, chưa từng bị ai qua mặt. Nếu không trả được tiền thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Tiêu Nhất Phi nghĩ một lát rồi nói: “Tuy sâm tuyết ngàn năm rất quý báu, nhưng không phải mục tiêu của cậu, cậu chắc chắn không nghĩ lại sao?!”
Trần Hạo cười nhạt: “Sâm tuyết này muốn gặp cũng không thể cầu được! Hôm nay là một ngày rất may mắn! Tôi phải cảm ơn cô rồi!”
Người cạnh tranh giá kia vẫn đang ra giá thêm một lần nữa, nâng giá lên 160 triệu! Như xác minh lời nói của Trần Hạo!
Thứ đồ cổ này, người hiểu biết mới thấy được giá trị của nó!
Khi người xướng giá đọc tới giây cuối cùng thì Trần Hạo lại chậm rãi giơ bảng giá lên!
“200 triệu!”
Woa! Những người ở hiện trường không kiềm chế được mà hô lên kinh ngạc.
Trần Hạo lại một lần ra giá với giá hơn 40tr làm chấn động tất cả mọi người.
Ánh mắt của toàn hội trường dồn lên người Trần Hạo, sợ hãi nhìn chằm chằm anh giống như một người điên.
Người đang tranh giá tên Dương Thanh cũng xanh mặt, một bước giá lên tới 40 triệu thì anh ta cũng cảm thấy Trần Hạo điên rồi.
Trần Hạo nhìn Dương Thanh nói: “Tôi không thích phiền, cho nên nâng luôn đến giới hạn giá của tôi. Nếu anh thật sự muốn thì ra giá thêm một lần, sâm tuyết ngàn năm sẽ là của anh!”
Lời nói này vô cùng thẳng thắn, khiến sắc mặt xanh lét của Dương Thanh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy sâm tuyết ngàn năm rất quý bàu, nhưng cái giá 200 triệu thì đã vượt quá xa giá trị thật của nó.
Tuy nói quả thật anh ta cần gấp nhưng giá này đã vượt quá khả năng chi trả của anh ta.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, Dương Thanh thở dài, không khỏi tức tối ngồi xuống.
Người xướng giá cố ý kéo dài thời gian, nhưng không ai dám ra giá nữa.
Sau khi đã có người đấu trúng sâm tuyết ngàn năm xong thì người xướng giá tuyên bố kết thúc, đồng thời mời mọi người tham dự lần đấu giá lần sau.
Trần Hạo bỏ ra 200 triệu để đấu giá khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc, không ít người tới bày tỏ sự ngưỡng mộ. Sau khi kết thúc cuộc đấu giá, chỉ trong 10 phút đồng hồ, Trần Hạo đã nhận được một xấp danh thiếp.
Chỉ là mọi người không để ý tới, khi không có người, đống danh thiếp này đã bị Trần Hạo vứt vào thùng rác.
Thấy mọi người đã đi gần hết, quản lý phụ trách cuộc đấu giá của Thiên Minh mới tươi cười đưa sâm tuyết tới: “Anh Trần, đây là sâm tuyết ngàn năm của anh! Xin hỏi anh còn cần gì không?”
Quản lý nói rất khách sáo nhưng thật ra là tới nhắc thanh toán.
Trương Nguyên ngồi dựa vào ghế, khoang tay trước nhực, khóe miệng còn mang theo ý cười xem kịch hay.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Cứ để đồ đó trước, đợi một lát có người đến thanh toán!”
“Vâng thưa anh!”, quản lý nhận được lời khẳng định thì khách sáo khom lưng rời đi.
Sau khi quản lý đi rồi, Tiêu Nhất Phi cau mày, nhẹ giọng hỏi Trần Hạo: “Tôi có thể bỏ ra một ít tiền! Còn lại, cậu xem xem phía Bạch thị…”
Ý tứ trong lời nói của Tiêu Nhất Phi rất rõ ràng. Tuy rằng cô đã từng thấy bản lĩnh của Trần Hạo nhưng không cho rằng anh có thể tiện tay bỏ ra 200 triệu.